Thiếu Soái Điên Cuồng Chiếm Lấy Cô - Chương 44: Cảnh Nguyên Câu Trèo Tường Vào Phòng Cô Ấy

Cập nhật lúc: 2025-11-18 16:18:15
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu đưa cho Nhan Tâm một hộp trân châu Nam.

Từng viên ngọc trai đều óng ánh, căng mẩy, to bằng hạt đậu nành, đều xuyên lỗ, thể đem ngay gắn lên trâm hoa hoặc hoa tai, dây chuyền.

Nhan Tâm: "Thứ quá đắt tiền , ."

Thịnh Viễn Sơn lặng lẽ mỉm : "Còn quý giá hơn cả mạng sống của ?"

Tiếp nhận quà tặng của khác, khiến tặng cảm nhận niềm vui của bạn, cũng sẽ vui lây.

Nhan Tâm dành cho một nụ thật lớn, thật trọn vẹn: "Đa tạ ."

Thịnh Viễn Sơn ngẩn một chút.

"Không cần khách sáo, Tâm nhi." Hắn .

Phu nhân Đốc quân cũng gọi Nhan Tâm là "Tâm nhi", Nhan Tâm thấy, cảm thấy bình thường.

giọng điệu của Thịnh Viễn Sơn, thanh âm trầm ấm và sức hút của , khiến hai chữ dường như mang ma lực, cào nhẹ màng nhĩ Nhan Tâm.

Một cảm giác tê tê rần rần.

Nhan Tâm một thoáng tự nhiên.

Không thế.

Sống hai kiếp , cô từng động lòng với đàn ông. Những đàn ông gặp , dù điển trai lịch sự như Khương Tự Kiều, cũng đủ loại bất tài.

Cảnh Nguyên Câu càng là một tên lưu manh.

Thịnh Viễn Sơn thì khác.

Cảm giác khác thường khiến Nhan Tâm đối diện với trở nên e dè.

"Thưa , cháu về ." Cô cầm lấy chiếc hộp, nhanh chóng bước con hẻm.

Xe của Thịnh Viễn Sơn đỗ ở cổng hẻm.

Hắn lặng lẽ đó một lúc lâu, mới trở về.

Nhan Tâm trở về Tùng Hương Viện, đưa trân châu cho bà Trình.

"Thứ đáng giá ít tiền." Bán Hạ ở bên cạnh .

Bà Trình mắng cô kiến thức: "Bây giờ trân châu Nam là thứ khó tìm nhất. Không chỉ đáng giá, mà còn hiếm nữa."

Bán Hạ thè lưỡi.

Bà Trình vốn tưởng Nhan Tâm sẽ cất .

Không ngờ, Nhan Tâm : "Ngày mai mang đến tiệm trang sức, nhờ thợ thủ công khéo tay một sợi dây chuyền, một chiếc trâm cài tóc bằng trân châu. Số còn , đều thành hoa cài trân châu."

Bà Trình vui mừng khôn xiết: "Dạ."

Lại , "Lục tiểu thư, cô thật sự nên ăn mặc chỉnh tề hơn. Hồi ở nhà họ Nhan, cô cài trâm gỗ mặc váy vải còn xinh hơn Thất tiểu thư một cái đầu."

Bán Hạ: " , Lục tiểu thư nhà chúng mới là cô gái xinh nhất nhà họ Nhan."

Đương Chi tiếp lời: "Tiểu thư dù ở , cũng đều xinh ."

Đương Chi và Phùng Ma là của lão phu nhân nhà họ Khương, lẽ gọi Nhan Tâm là "Tứ thiếu phu nhân".

hai họ tinh ý, đoán rằng Nhan Tâm thích xưng hô "thiếu phu nhân" .

Nhan Tâm và Tứ thiếu gia còn động phòng. Về thực chất, cô cũng tính là thiếu phu nhân.

Lại thấy bà Trình và Bán Hạ luôn gọi cô là tiểu thư.

Đương Chi và Phùng Ma cũng tự nhiên, gọi "tiểu thư".

Lần thấy hầu khen xinh , Nhan Tâm còn cảm thấy đó là lời nịnh hót của nhà, mà bỗng nhiên thấu lòng.

"... Đàn ông cũng thấy xinh ?" Cô hỏi.

Bà Trình và những khác cho buồn .

Mấy liền , đó là điều đương nhiên.

Nhan Tâm chiếc hộp sơn đen vẽ hoa đường quỳ bạc đựng trân châu, lặng lẽ trầm tư.

Cô bỗng dưng nghĩ: "Thế còn ? Cậu thấy xinh ?"

Ý nghĩ thật kỳ quặc, Nhan Tâm như bỏng, dậy trở về phòng ngủ, quần áo, chải tóc.

Chưa đầy mấy ngày , bà Trình lấy đồ trang sức trân châu về.

Nhan Tâm thử đeo, ánh ngọc trai trắng ngần tôn lên làn da cô càng thêm trắng nõn, hồng hào.

Rõ ràng là trân châu giản dị, nhưng vì quá trắng, tôn lên mái tóc đen, đôi môi đỏ của cô, vẻ trở nên quá đỗi nồng nàn, cô tựa một đóa đường quỳ.

Chỉ cần đường quỳ nở rộ, những loài hoa khác đều kém sắc ba phần.

Nhan Tâm tháo đồ trang sức xuống.

Về ngoài, bà Trình giúp cô cài chiếc trâm trân châu đó, cô từ chối.

Vân Vũ

"Tiểu thư thích ?" Bà Trình hỏi.

" thích, chỉ là thấy nó thôi." Nhan Tâm , "Trên đời , đồ quá nhiều."

Bà Trình hiểu ý câu .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-dien-cuong-chiem-lay-co/chuong-44-canh-nguyen-cau-treo-tuong-vao-phong-co-ay.html.]

Trước vội vàng , bây giờ đeo...

Thoắt cái đến giữa tháng Sáu, là những ngày nóng nhất trong năm.

Nhan Tâm ăn cơm cũng thấy lười.

Cô một ngủ chiếc giường sắt rộng lớn, trải chiếu mềm mát.

Quần áo lót của Nhan Tâm đều bằng vải mùa hè, màu nâu mộc mạc, mát mẻ, thoáng khí.

Trong phòng, cô mặc cả yếm, chỉ mặc mỗi bộ quần áo mỏng manh, tóc vấn thành búi thấp, nửa giường xem sách.

Cô xem sách y học.

Cửa sổ mở , chỉ buông tấm rèm voan mỏng, để ngăn muỗi.

đẩy tấm rèm voan nhảy , Nhan Tâm giật .

Ngẩng mắt thấy đàn ông đầu tóc ướt đẫm mồ hôi, cô sửng sốt, lập tức bật dậy.

Bên ngoài nắng chói chang như thiêu như đốt, đàn ông như một quả cầu lửa, tỏa nóng, tóc mồ hôi ướt, một lọn tóc ướt nhễ nhại rủ xuống phía xương lông mày, khiến thêm phần tà mị.

Khuôn mặt tuấn lãng đến cùng cực, một đôi mắt đen láy, thẳng tắp chằm chằm cô.

Nhan Tâm lúc mới nhận , quần áo mỏng manh đến mức che thứ gì.

hét to, sợ hãi, định kéo chăn lên che, Cảnh Nguyên Câu ập đến đè cô xuống.

Làn da, thở của đều nóng rực.

Lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi, áp Nhan Tâm, ấn chặt hôn cô.

Nhan Tâm dám cựa quậy.

Người hầu đều ở bên ngoài, cửa sổ cũng đóng kín, tim Nhan Tâm đập nhanh khôn xiết.

Cô sợ c.h.ế.t khiếp.

Cảnh Nguyên Câu như vớt từ nước lên, quần áo ướt đẫm mồ hôi, bộ quần áo lót mỏng manh của Nhan Tâm cũng nhanh chóng ẩm ướt.

Áo lót rộng rãi, tay thông thoáng làn da cô.

"Anh, ..." Nhan Tâm c.ắ.n môi , dùng sức, c.ắ.n nát một miếng thịt của .

Cảnh Nguyên Câu đau, tay luồn eo quần cô, Nhan Tâm sợ đến mức dám nhúc nhích, buông .

Tay , cũng chỉ kịp thọc eo quần cô, tiếp tục xuống.

"Nhớ em , Tâm Tâm." Hắn đau, hít một lạnh, vẫn cố vẻ trai với cô.

Hàm răng trắng, một cái lúm đồng tiền sâu, lên liền sức lây lan cực kỳ mạnh.

Nhan Tâm bi thương khó chịu: "Anh dậy . Anh khó ngửi c.h.ế.t , mồ hôi hôi."

"Anh dậy nổi." Hắn nhẹ nhàng l.i.ế.m bầu tai cô, ngậm trong miệng, "Tâm Tâm, cởi dây nịt giúp ."

"Không !" Nhan Tâm mặt tái mét, "Lần ... sẽ giúp chuyện đó nữa!"

"Chuyện gì?" Hắn vẻ gì , "Giúp tự sướng?"

Nhan Tâm lấy tay bịt miệng : "Anh đừng nữa. Cảnh Nguyên Câu, đúng là tên lưu manh trơ trẽn, thật thể lý giải nổi."

Cảnh Nguyên Câu hôn lên lòng bàn tay cô: "Lần dùng bàn tay ?"

Nhan Tâm vội vàng rút tay .

Cảnh Nguyên Câu thuận thế giơ hai tay cô lên đỉnh đầu, dùng một tay ấn chặt; tay , ở trong áo cô gì thì .

Nhan Tâm xa sức mạnh bằng , thể giãy , tức sốt ruột, cong chân đẩy , chân xen giữa hai chân cô.

Cô lập tức dám nhúc nhích.

"Tâm Tâm, em Thịnh Hạ chịu phối hợp với , tổng thể để hòa thượng chứ? Em chút sức lực." Hắn hôn môi cô.

Nhan Tâm nếm thấy một chút vị tanh của máu.

Lúc nãy cô c.ắ.n môi , môi rỉ máu, .

Thật thô tục dày da.

"Lần còn . Anh tìm khác ."

Nhan Tâm đè đến khó thở, năng mang theo thở, thật sự mê hoặc.

Cảnh Nguyên Câu: "Ông già tìm ai? Tìm ai cũng đều nhớ đến em. Miếng ngon ăn , ông chỉ nhớ đến em."

Nhan Tâm như rơi hầm băng, lạnh toát.

Sau khi trọng sinh, con đường chỗ nào cũng thuận lợi, tại gặp Cảnh Nguyên Câu?

Chỉ thêm phiền phức.

Kiếp cô căn bản từng gặp .

Hắn và cô, tại kiếp gặp ? Ông trời để cô trọng sinh, tại còn thiết lập cho cô chướng ngại như ?

nợ Cảnh Nguyên Câu.

 

Loading...