Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 78: Hắn Là Cố Ý
Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:18:54
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Việc xong xuôi ?"
Vừa bước quân bộ, Tiêu Túng hỏi một câu đầu đuôi. Kim Cẩn đỡ lấy quân phục của treo lên giá, tùy ý đáp: "Xong xuôi . thuộc hạ vốn định nhờ bên Hòa Viên điều chỉnh thời gian, ngờ Thiếu gia họ Trần cứ nhất quyết giúp đỡ, nên chuyển đến lầu ca kịch nhà họ Trần."
"Lòng vẫn chịu buông tha."
Tiêu Túng c.h.ử.i một câu, cũng bận tâm đến hành động của Trần Thi Ninh, chỉ ho nhẹ một tiếng, "Buổi trưa đặt chỗ, dẫn ăn cơm."
Kim Cẩn ngạc nhiên nhướng mày. Đừng xem Tiêu Túng sắp ba mươi, từng trải qua đủ loại tình huống, nhưng từng chính thức gì lãng mạn, đặc biệt là những việc như dẫn ăn cơm, xem phim. Trước đây, chỉ thể một câu: Phí thời gian.
Hôm nay mặt trời thật sự mọc đằng tây .
"Thuộc hạ thể hỏi một câu, vị tiểu thư nào lợi hại đến ?"
Cô nhịn mở miệng. Tiêu Túng liếc cô một cái, lập tức nhíu mày, "Còn thể là ai? Các chẳng lẽ quên chuyện Tô Dao gây rối ?"
Kim Cẩn thật sự nhớ, dù cô cũng sống ở tòa nhà chính, nhưng quả thật điều giểu những lời Tô Dao của mấy năm thể .
"Vậy thuộc hạ sẽ đặt một nhà hàng Tây, Tô tiểu thư chắc chắn sẽ thích."
Tiêu Túng cúi đầu xem xét quân vụ, giả vờ như thấy. Đợi Kim Cẩn ngoài, mới liếc chiếc điện thoại.
Tuy Tô Dao chịu ngoài , nhưng chuyện Dư Khánh Ban đổi lầu ca kịch chắc chắn lan truyền khắp nơi, Tô Dao hẳn , gọi điện thoại tới. Đến lúc đó, thể mượn danh nghĩa Tô Dao hiểu chuyện để dẫn cô ăn cơm.
Có vài lời dù , nhưng thể rõ ràng hơn một chút. Đã giúp ban kịch, còn dẫn hẹn hò, Tô Dao hẳn hiểu ý chứ?
Thế nhưng, buổi sáng sắp trôi qua , điện thoại vẫn hề reo.
Chẳng lẽ vẫn dậy?
Tâm trí phân tán, đột nhiên cửa văn phòng vang lên tiếng gõ. Hắn buộc thu tâm thần, trầm giọng : "Vào."
Kim Cẩn cầm đồng hồ đeo tay bước , "Thiếu soái, sắp đến giờ hẹn , thuộc hạ về đón nhé?"
Tiêu Túng do dự một chút. Tô Dao vẫn tìm , bây giờ đón , chẳng chứng minh rằng chính mới là kẻ ăn cơm với Tô Dao ?
Cảm thấy mặt khó giữ.
Hắn liếc điện thoại, vẫn reo?
"Thiếu soái?"
Thấy mãi lên tiếng, Kim Cẩn thúc giục. Tiêu Túng 'xì' một tiếng, "Đi xem thử , cứ mời ăn cơm, thất hẹn."
Kim Cẩn vô tình liếc một cái, "Ngài thật là…"
Cô hết, nhưng Tiêu Túng nghĩ một cái cũng lời , lạnh lùng liếc cô một cái. Kim Cẩn rời .
lúc , chuông điện thoại reo vang. Bước chân Kim Cẩn dừng , đầu .
Tiêu Túng ho nhẹ một tiếng, giơ tay nhấc máy. Sắc mặt tuy thấy đổi gì, nhưng trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng Tô Dao cũng gọi điện tới .
"A lô."
Hắn nhấc máy, cách hai giây mới lên tiếng, giọng điệu như khi kiêu ngạo, nhưng ánh mắt tự giác dịu . Chỉ một thoáng, thần sắc đổi: âm trầm, lạnh lùng, hung ác, như thể biến thành một khác, khí xung quanh chợt nặng nề hẳn.
Kim Cẩn tự giác thẳng .
Tiêu Túng một lời, lặng lẽ động tĩnh bên đầu dây, 'bộp' một tiếng đặt máy xuống.
"Thiếu soái, xảy chuyện gì ?"
Tiêu Túng mặt một biểu cảm, "Điện thoại từ phủ cũ, Tô Dao tới chúc thọ ."
________________________________________
"Các là ai? Tại bắt ?"
Tô Dao gõ cửa, mắt đầy kinh sợ. Cô nhớ từng đắc tội với ai ở Hải Thành.
Dĩ nhiên, còn một khả năng khác —
"Các với Thiếu soái thù hận chăng? Các bắt là vô ích, chút trọng lượng nào mặt Thiếu soái . Dù g.i.ế.c , cũng chẳng đau đớn, cũng chẳng ngứa. Các thả ."
Bên ngoài cửa ai thèm để ý đến cô. Mấy gã đàn ông bắt cô lúc nãy .
Tô Dao cam tâm, gõ vài cái, thậm chí thấy tiếng bước chân, đành xoa bàn tay đau nhức dừng , đầu quan sát căn phòng.
Khác với biệt thự Tây ở soái phủ, đây là bày trí thuần Trung Hoa, xa xỉ lộng lẫy, nhưng từ cửa, bàn ghế, đến chén , lư hương nhỏ, đều là tinh phẩm.
Nhà nào dùng những vật dụng như , dù là ở Hải Thành cũng đếm đầu ngón tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-78-han-la-co-y.html.]
Trong lòng Tô Dao mơ hồ một dự đoán, chẳng lẽ là…
Một tiếng ho vang lên từ trong phòng. Tô Dao do dự một chút, bước chân tới. Vòng qua bình phong, cô thấy một lão giả trông như Kim Cang trợn mắt đang dựa sập La Hán, quân phục tùy ý khoác vai, rít điếu xì gà, ngẩng mắt .
Dù tóc hoa râm, nhưng đôi mắt vẫn sắc bén, lạnh lùng, tựa một con mãng xà, bất cứ lúc nào cũng thể há to miệng m.á.u nuốt chửng .
Tô Dao tự giác lùi một bước, tay chặt nắm lấy chiếc túi, "Đại soái."
Tiêu Viễn Sơn gõ tàn thuốc, "Còn chút mắt đấy. Tiểu súc sinh ở nhà chắc c.h.ử.i ít nhỉ?"
"Sao thể chứ?"
Tô Dao vội vàng phủ nhận. Dù Tiêu Túng đúng là nhắc đến Tiêu Viễn Sơn là đổi sắc mặt, nhưng cô thể thừa nhận. Đại soái Tiêu bóp c.h.ế.t cô như bóp c.h.ế.t một con kiến, nếu cô thật sự thừa nhận câu đó, thì khác gì tìm đến cái c.h.ế.t?
"Đại soái, ngài suy nghĩ nhiều quá . Dù , ngài cũng là phụ của Thiếu soái."
"Nói dối."
Tiêu Viễn Sơn lạnh một tiếng, "Tiểu súc sinh đó, dẫn em trong nhà hút t.h.u.ố.c phiện, đến thọ lão tử cũng tới, còn nhớ cha? Đợi nó tới, lão tử sẽ dạy nó cách con."
"Đại soái, thể ."
Vân Vũ
Tô Dao bản năng bênh vực, "Chuyện của Tiểu công tử, ngài chứng cứ, thể mơ hồ đổ tội lên đầu Thiếu soái."
Tiêu Viễn Sơn đột nhiên dậy, bước chân áp sát.
Hắn tuổi già sức yếu, ở địa vị cao, khí thế áp đảo . Vừa bước tới, Tô Dao chỉ cảm thấy khí loãng .
Cô bản năng lùi , nhưng va cây cột phía , buộc dừng bước.
Cô hư tâm cúi đầu, "Đại soái xin bớt giận, cố ý x.úc p.hạ.m ngài."
"Lão tử đ.á.n.h đàn bà."
Tiêu Viễn Sơn nhạo, từ tủ lấy một hộp xì gà, cắt một điếu nhét miệng, nhưng ánh mắt càng thêm lạnh lùng, hung ác, "Món nợ , ghi lên đầu tiểu súc sinh . Đợi nó tới, lão tử sẽ tính sổ với nó."
Trong lòng Tô Dao thình thịch. Đại soái Tiêu bắt cô tới, chẳng lẽ cho rằng, cô thể dẫn Tiêu Túng tới ?
"Đại soái, ngài dụ Thiếu soái tới, thì bắt nhầm . Hắn sẽ vì mà tới ."
Cô vô cùng thành khẩn, mong Tiêu Viễn Sơn tỉnh táo một chút, đừng bám lấy cô, một quân cờ phế.
Tiêu Viễn Sơn , chỉ cô, ánh mắt như đang một kẻ tự cho thông minh.
" thật mà."
Giọng Tô Dao gấp gáp, "Ngài đừng xem ở soái phủ nhiều năm như , nhưng kỳ thực Thiếu soái căn bản để mắt. Ngài bắt thật sự …"
"Được , lắm lời."
Tiêu Viễn Sơn lên sập La Hán, "Tiểu súc sinh đó là giống của lão tử, lão tử thể hiểu nó ? Nếu nó thích cô…"
Hắn lạnh một tiếng, "Lại thể ầm ĩ tìm sân khấu cho ban kịch của cô như ?"
"Đó vì ."
Tô Dao bất lực, vội vàng mở miệng giải thích, "Là vì một cô giáo dạy dương cầm mang về. Cô cùng xuất từ một ban kịch với . Thiếu soái những chuyện đều là vì cô ."
Tiêu Viễn Sơn nhíu mày, liếc sang một bên. Tô Dao lúc mới thấy nơi đó còn một .
Đối phương tuổi tác tương đương với quản gia, nhưng vẻ hòa ái hơn nhiều. Dù thấy Tô Dao, một kẻ tù nhân như lúc , cũng vẫn tươi .
Hắn gật đầu, ngoài một lúc, nhanh , thì thầm vài câu bên tai Tiêu Viễn Sơn.
"Cô đúng là dối. Người họ Tần đó hôm qua mới gia pháp, hiện giờ vẫn nhốt trong nhà kho. Cô tiểu súc sinh xem trọng cô ?"
Tô Dao sững sờ. Hôm qua, lẽ nào nhầm? sự tình như —
"Hôm qua là vì chúng nhắc đến nên nhắc nên…"
Giọng cô đột nhiên dừng . Cô thể nghĩ tới Tiêu Viễn Sơn sẽ hỏi gì — Vậy tại cô ?
, Tiêu Túng rõ ràng vốn nghiêm khắc, tại hôm qua đột nhiên khoan dung với cô như ?
"…Lại thể ầm ĩ tìm sân khấu cho ban kịch của cô như ?"
Lời lúc nãy của Đại soái Tiêu vang vọng bên tai, trái tim Tô Dao chợt chìm xuống, dần dần hiểu điều gì.