Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 63: Chứng đau chân tái phát

Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:18:40
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không khí trong xe yên tĩnh. Tiêu Túng liếc đồng hồ đeo tay, khẽ ho một tiếng, lên tiếng : "Anh dành một ngày. Em lúc nào cũng réo lên xem phim ? Vậy thì hôm nay ."

Đây chính là yêu cầu Tô Dao đưa ba năm khi cô dưỡng thương. Lúc đó đồng ý, nhưng mãi vẫn thực hiện, về ngay cả bản Tô Dao cũng quên bẵng .

Rồi đó, Tô Dao còn đưa những yêu cầu tốn thời gian như nữa.

Hắn vốn nghĩ đối phương thấy lời , ít nhiều cũng sẽ phản ứng, nhưng chờ mãi vẫn thấy Tô Dao lên tiếng. Hắn đầu thì mới phát hiện cô ngủ , đầu dựa cửa kính xe, theo nhịp xóc nảy lên xuống mà khẽ va đập.

"Lại buồn ngủ đến thế ?"

Hắn thắc mắc, mấy hôm xe, Tô Dao cũng là trạng thái như , lẽ nào...

Hắn đưa tay đỡ lấy , nhẹ nhàng đặt cô xuống đùi , vén mái tóc của cô để kiểm tra vết thương ở thái dương.

Mặc dù chảy máu, nhưng vết thương kỳ thực nặng, đóng vảy , nếu chú ý một chút lẽ sẽ để sẹo.

vẫn cẩn thận dùng tay xoa nhẹ, xác nhận thật sự vấn đề gì mới yên tâm, nhưng bàn tay vẫn lưu mặt Tô Dao, theo má cô từ từ lướt xuống .

Kỳ thực nổi lòng ham , chỉ là kiềm chế bàn tay, tính nhiều ngày chạm Tô Dao .

theo nghĩa đen của từ 'chạm', bởi Tô Dao lúc nào cũng tránh mặt .

Lòng bàn tay vô thức dùng lực hơn, Tiêu Túng gần như tham lam cảm nhận thể mềm mại ấm áp của trong lòng, tựa như khoảnh khắc đó sẽ xé rách quần áo của cô, đè cô xuống.

Có lẽ vì ý nghĩ của quá lộ liễu, Kim Cẩn chỉ liếc mắt , nhịn nổi mà giật giật khóe miệng, trong mắt lộ vẻ chán ghét. Cô định rời mắt, bất chợt chạm mắt với Tiêu Túng trong gương chiếu hậu.

"Ngươi đang cái gì?"

Kim Cẩn: "..."

Rốt cuộc ngài chú ý thấy hành động nhỏ của thế nào ?

Kim Cẩn bất lực thở dài, nhưng như qua loa, mà vô cùng ý tứ : "Thiếu soái, đường đông ."

Xin ngài giữ thể diện chút .

Tiêu Túng lạnh lùng một tiếng, hiểu ý trong lời cô dám , rốt cuộc thật sự tiếp tục phóng túng nữa, chỉ là bàn tay vẫn đặt eo Tô Dao, nhè nhẹ xoa lên.

Xe lao vút , nhanh chóng rẽ đường Bách Hoa, một cửa hàng đàn dương cầm tiêu điều lọt tầm mắt.

Tiêu Túng đầu , trong mắt là lãnh khốc.

Cửa hàng đàn , cả đời cũng đừng hòng mở ở Hải Thành.

Chủ nhân thực sự đằng cửa hàng đàn nhờ đến xin tha thứ, rằng quản lý chỉ xu thời tránh họa, cố ý nhắm ai.

Tiêu Túng điều, chỉ kẻ kẹp thương bàn tay Tô Dao, tống tiền cô, cuối cùng còn phản bội cả cô và Tiêu Uyên.

Đối với , điều đó là tội ác tày trời, trút giận lên ông chủ, khoan dung .

Vốn dự định của là khi ngang qua đây sẽ cho Tô Dao thấy, nhưng ngủ nên cũng gọi, so với kết cục của cửa hàng đàn , việc cô ngủ quan trọng hơn.

nhanh, đ.á.n.h thức Tô Dao dậy, vì trường học của Tiêu Uyên tới.

Họ đến khá muộn, nhưng trong trường nhiều, khác với hình ảnh đông nghịt mà Tô Dao tưởng tượng.

Là ngôi trường nhất Hải Thành, lượng học sinh tuy nhiều, nhưng phụ cũng đến nỗi ít đến mức .

Vậy thì chỉ một cách giải thích, tuyệt đại đa , nhận lời mời tham dự buổi dự thính.

Đây là một cuộc giao du mang danh nghĩa buổi dự thính.

Tô Dao tuy hiểu những sự vòng vo , nhưng xuống xe thấy tình huống như , ý thức sự bất , đặc biệt là khi thấy những đến ai nấy đều hào nhoáng xinh , trong đó thiếu những khuôn mặt quen thuộc, trong lòng cô tự chủ chìm xuống.

Một ký ức mấy trỗi dậy, cô đưa tay sờ lên chiếc hoa tai tai.

May quá, may quá ngoài cô đeo trang sức nhất.

Ý của cô thể hiện, chỉ là sợ Tiêu Uyên mất mặt.

Mấy năm hiểu đạo , năm đó Tiêu Túng đầu tiên sai phó quan đón cô dự tiệc rượu, cô đeo đầy một đống đồ, phó quan ưa cô, nhắc nhở, thế là cô bước cửa như một cây thông Noel.

Sắc mặt của Tiêu Túng lúc đó cô...

bóp chặt chiếc hoa tai, gượng ép bình tĩnh , khác .

đến để giao du, chỉ là với phận nhà của Tiêu Uyên đến tham dự buổi dự thính mà thôi, sẽ giao tiếp với ai, khác hẳn cũng rảnh để ý đến cô, cho dù thật sự trêu chọc... đầu tiên trong đời mang phận như bước ngoài, cho dù thật sự thấy lời nào , cô cũng giả vờ như thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-63-chung-dau-chan-tai-phat.html.]

Cơ hội khó như , cô nhất định trân trọng.

Cô hít một thật sâu, đầu tìm Tiêu Uyên.

Tiêu Dực mở cửa xe, Tiêu Uyên từ xe nhảy xuống, từ xa vẫy tay với cô. Tô Dao định bước tới, liền thấy một bóng khác bước xuống xe, Tần Phương Niên.

Sao cô cũng đến?

Tô Dao bất ngờ, nhưng vẫn bước chân tới. Vì chuyện xảy trong cửa hàng đàn, Tô Dao mặt cô cảm thấy thấp một đầu, nhưng dù đây cũng liên quan đến thể diện của Tiêu Uyên, cô do dự một lúc lên tiếng: "Buổi dự thính , lẽ đơn giản như , Tần tiểu thư chắc thích những nơi như thế , chi bằng..."

hết lời, nhưng ý tứ rõ ràng. Tần Phương Niên nhướng mày, chế nhạo một tiếng, định gì đó, Tiêu Uyên lên tiếng : "Không , cô ."

Tiêu Uyên ngẩng đầu cô, kéo tay cô nũng nịu: "Em luôn thầy Tần đến, tốn nhiều công sức mới thuyết phục . Tô Dao, chị phá rối em."

Tô Dao sững sờ, phá rối?

Tiêu Uyên cho rằng cô đang phá rối?

đứa trẻ mặt, trong phút chốc giải thích thế nào.

Tiêu Uyên coi sự im lặng của cô là từ chối, khuôn mặt nhỏ nhắn ủ rũ xuống: "Tô Dao, chị gì thế? Em thầy Tần đây đúng, nhưng cô hứa với em , cô sẽ tranh giành đại ca với chị, chị đừng khó cô ?"

Vân Vũ

Tô Dao bất lực, cô cho Tần Phương Niên , nào khó cô ?

"Uyên Uyên, những đều hạng tầm thường, chị lo lắng..."

"Em quan tâm," Tiêu Uyên cô giải thích, "Người khác thể , nhưng cô nhất định ."

Lời dứt, cô bé kéo Tần Phương Niên bỏ .

Tô Dao kịp hồn, ' khác' thể , ' khác' là chỉ...

Trước khi cô kịp hiểu , một vệt xanh lục lướt qua khóe mắt, cô đột nhiên đầu, liền thấy chiếc vòng tay cổ tay Tần Phương Niên.

Chất ngọc, độ thấm nước, màu sắc, đều vô cùng quen thuộc.

Tô Dao đưa tay tháo chiếc hoa tai , dù đặt cạnh so sánh, nhưng cô vô cùng rõ ràng rằng, đây chính là từ cùng một khối ngọc.

một cái là vòng tay, một cái là hoa tai...

Cô vội vàng đưa tay tháo chiếc hoa tai bên , nhét tất cả túi cầm tay.

Thì là ngọc thừa.

mà, Tiêu Túng dù tùy ý chọn khối đá, cũng thể dùng cô, thì chỉ là thứ khác dùng còn thừa.

Cô thậm chí còn đặc biệt đeo nó trong dịp .

May mà khác thấy, nếu thật sự chú ý, hôm nay cô trở thành trò cho thiên hạ.

May quá, may quá...

Cô ấn tay lên ngực, trong lòng tràn ngập sự may mắn như thoát khỏi một kiếp nạn.

"Tô Dao?"

Bên tai đột nhiên vang lên giọng của Tiêu Túng, hình như là khi chào hỏi xong khác, nhớ tới cô tìm đến.

một tiếng gọi của , thu hút ánh mắt của tất cả .

Tô Dao , đối diện với vô ánh mắt, rõ rằng nhiều xa, cô căn bản rõ biểu cảm của họ, nhưng vẫn cảm nhận sự chế nhạo gần như ngưng kết thành thực chất, như từng lưỡi d.a.o dày đặc đ.â.m xuống.

Thoáng chốc, cô như trở buổi tiệc rượu năm đó.

Buổi tiệc rượu mà Tiêu Túng mãi chịu đến đón cô, mặc cho cô nhấn chìm trong sự chế nhạo và chê dâng trào.

Nỗi tủi nhục nóng bỏng bỗng trào dâng, khó chịu đến mức khiến run rẩy ngừng, cô tự chủ lùi một bước, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ: chạy trốn.

Theo phản xạ, cô , nhưng nhớ tới Tiêu Uyên.

Tiêu Túng đang phòng cô, đây lẽ là một trong ít cơ hội cô thể ở bên đứa trẻ do chính cô nuôi dưỡng .

thể lãng phí.

Cô hít một thật sâu, gượng ép dồn nén tất cả cảm xúc trong lòng, hướng về phía Tiêu Túng bước tới. mới nhấc chân, một cơn đau dữ dội bỗng trào lên.

Chứng đau chân lúc , tái phát.

 

Loading...