Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 57: Thiếu Soái Lấy Lòng

Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:18:33
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7AVO0fjEk3

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Dao thất thần hồn phách như còn , trở về phòng, giơ tay đóng cửa .

Tiêu Túng vốn tưởng cô sẽ dẫn Tiêu Uyên dùng bữa tối, còn đặc biệt sai nhà bếp thêm hai món cô thích, nào ngờ những Tiêu Uyên xuống, mà ngay cả cô cũng trở về phòng.

"Thiếu gia, cần gọi một tiếng nữa ?"

Quản gia hiếm hoi bụng, nhưng Tiêu Túng lắc đầu: "Thôi, mang đồ ăn lên đó cho bọn họ ."

Quản gia thêm gì, sai mang cơm lên , hiếm hoi chủ động nhắc đến Tần Phương Niên, cũng sai mang đồ ăn cho cô .

Tiêu Túng nhịn liếc , quản gia cảm thán một câu: "Tuy cùng xuất , nhưng Tần lão sư và Tô Dao xác thực giống , cô phong cốt, về sẽ khó cô nữa."

Tiêu Túng há miệng, bỗng cảm thấy ngột thở.

Tô Dao đúng là chút tham sống sợ c.h.ế.t, nhưng cô chỉ là một tiểu kỹ nữ, sợ c.h.ế.t chẳng bình thường ?

Cũng đến mức thập ác bất xá như chứ?

"Lui xuống ."

Hắn vẫy tay, nhà ăn trống trải, giơ tay châm một điếu thuốc.

Lần đầu tiên trực diện với cái vị đau lòng , nhưng căn bản mới , Tô Dao...

Điện thoại đột nhiên reo lên, thèm để ý, mãi đến khi quản gia báo là Trần Thi Ninh, mới bước .

"Có việc?"

Hắn co chân dài, dựa sofa, ánh mắt tự chủ liếc cầu thang, giọng điệu vẻ thất thần.

"Chuyện phá hỏng bắt giữ, thương mặt công chúng suýt nữa lên báo, để chị ngăn , xem chuyện ?"

"Ồ,"

Tiêu Túng đáp một tiếng, gượng gạo lấy tinh thần, "Thay cảm ơn cô , việc gì thì cúp máy đây."

"Khoan ."

Trần Thi Ninh chút bất mãn, "Sao việc? Bên phía Tiêu Thừa rốt cuộc còn động thủ nữa ? Anh xem thúc mấy ? Dọn đường lâu như , chúng đ.â.m thủng, thì sẽ để khác đắc thủ mất."

Hắn chút giận kìm , "Anh đừng bắt buộc đợi Tô lão bản lên tiếng ? Anh so đo với trong phòng..."

"Động thủ ."

Tiêu Túng lên tiếng, ba chữ đơn giản dứt khoát, cắt ngang lời lải nhải của Trần Thi Ninh.

Đầu dây bên yên lặng một chút, giọng Trần Thi Ninh mang theo chút ghen tị: "Cô lên tiếng cầu xin ?"

Tiêu Túng lên tiếng, đúng là dự định đợi Tô Dao lên tiếng, nhưng bây giờ nghĩ nữa, chỉ nghĩ chút gì đó, để Tô Dao thể vui lên một chút, đừng như hôm nay nữa.

Trong đầu hiện lên cảnh cô ngẩng đầu ngắm lá rụng.

Tựa như chính cô là chiếc lá .

"Nhanh nhất thể ."

Hắn gì khác, chỉ thúc giục một câu, giơ tay cúp máy.

điện thoại ngay lập tức reo lên, vẫn là Trần Thi Ninh.

Hắn nhạy bén phát hiện , một câu trúng đích: "Anh và Tô lão bản chuyện gì ?"

Mấy ngày Tiêu Túng thái độ , lúc đó còn khí định thần nhàn, tất cả đều trong lòng bàn tay, hôm nay đổi ?

Tiêu Túng khó thành lời, lòng kiêu hãnh của xác thực nhượng bộ, thừa nhận đúng là để ý đến Tô Dao.

tự thừa nhận và với khác là hai chuyện khác , Trần Thi Ninh, thực sự thể thản nhiên công khai.

"Anh lo chuyện của Tiêu Thừa ."

Nói chừng thấy kẻ khi dễ cô trả giá, sự thờ ơ và tê liệt Tô Dao sẽ giảm bớt vài phần, thêm một chút sinh khí.

"C.h.ế.t cũng chịu mềm mỏng."

Trần Thi Ninh nhịn lên tiếng, hiểu Tiêu Túng, những lời chịu , khác thế nào cũng hỏi , nên cũng vặn vẹo nữa, chỉ buông một câu "Có việc thì gọi điện cho ", cúp máy.

Tiêu Túng dựa bàn điện thoại từ từ hút hết điếu thuốc, bước chân lên lầu.

Đêm đó ngủ yên, trong mộng hỗn độn, cũng mơ thấy những gì, tóm khi mở mắt , đầu đau.

Hắn xuống lầu, Trần Phong mang báo sáng hôm nay , trang lớn nhất chính là tin tức tiểu công tử nhà họ Tiêu hút t.h.u.ố.c phiện, Đại soái nhà họ Tiêu dùng gia pháp.

Vốn dĩ những chuyện kín đáo trong gia tộc thế gia đại tộc như , ai dám đăng, nhưng ai bảo đằng nhà họ Trần là Tiêu Túng chứ.

Cuộc tranh chấp giữa cặp cha con nắm thực quyền ở Hải Thành, bất luận là ai nhúng tay , bọn họ cũng chỉ nhắm đối phương.

"Thiếu soái," Trần Phong do dự lên tiếng, "Có nên dẹp tin tức ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-57-thieu-soai-lay-long.html.]

Tiêu Túng đưa mắt liếc , nhớ hôm qua Trần Phong điện thoại của Tô Dao, nhưng thèm để ý, nhưng nguyên nhân là ở chính , thèm để ý Tô Dao, trướng tự nhiên bắt chước.

bản Trần Phong một chút trách nhiệm nào, thì cũng đúng.

"Anh với Vu Tu Minh đổi ca ."

Trần Phong hoảng hốt, bên cạnh Tiêu Túng sáu phó quan, ba luân phiên trực ở quân bộ, ba theo , ai cũng rõ, theo sát bên dễ thăng chức hơn, để tranh suất , lúc đó dốc hết lực, giờ Tiêu Túng một câu đuổi về.

"Thiếu soái, thuộc hạ sai chuyện gì? Ngài , thuộc hạ nhất định sửa."

Giọng gấp gáp, thật sự hoảng hốt.

Tiêu Túng chỉ liếc , một chữ cũng thèm , điều động nhân thủ, cần giải thích với trướng.

Trần Phong hiểu ý , dù trong lòng đầy bất mãn, nhưng dám gì nữa, ấm ức lui xuống.

Ánh mắt Tiêu Túng rơi xuống tờ báo, đó gấp tờ báo , đặt lên chỗ của Tô Dao.

Không lâu , lầu vang lên tiếng bước chân, Tô Dao xuống .

Nhìn thấy , cô như khi một câu chào buổi sáng, tựa như hôm qua chẳng xung đột nào xảy .

càng như , càng khiến ứng phó .

Tiêu Túng đối với loại chuyện đặc biệt kinh nghiệm, bởi vì đây giả vờ như chuyện gì xảy , là .

là phong thủy luân chuyển.

Tiêu Túng nghịch tay lửa, ngoảnh đầu Tô Dao, nhưng trong đầu hỗn độn, phá vỡ cục diện thế nào.

Đi mua thêm châu báu ?

đồ của Đường Lê đều là lấy từ buổi đấu giá...

Hắn thể lấy Tô Dao so với Đường Lê, bao giờ cho phép Tô Dao so sánh với Đường Lê, giờ chính nhịn .

Trong lòng thở dài, đành đẩy tờ báo về phía tay Tô Dao, mong cô thấy tin tức thể vui lên một chút.

Tô Dao quả nhiên cầm tờ báo lên, Tiêu Túng mới định thở phào, thấy cô đổi chỗ đặt xuống.

"... Em xem báo sáng ?"

Hắn nhịn hỏi một câu, mặt Tô Dao mang nét nhạt tựa như vẽ lên: "Lát nữa lên lầu sẽ xem."

Môi Tiêu Túng động đậy, thể thêm gì.

Tự gây tội, thể cứu .

Hắn thu hồi ánh mắt, thở dài.

Vân Vũ

Tiêu Uyên cũng từ lầu xuống, Tô Dao chút kinh ngạc, lúc nãy cô gọi cô bé, nhưng Tiêu Uyên ăn lầu.

Sao đột nhiên đổi ý ?

Cô động đôi môi, vốn định hỏi một câu, nhưng kịp mở miệng, thấy Tần Phương Niên đằng cô bé.

Dường như cần hỏi nữa.

trở ghế.

"Đưa tay cho xem."

Tiêu Túng lên tiếng, Tiêu Uyên ngoảnh mặt , giả vờ thấy, Tiêu Túng trực tiếp bế cô bé lên đùi, bàn tay đỏ ửng của cô bé, chau mày, tuy đau, nhưng tay chừng mực, tổn thương bên trong, so với tay cô bé, vết thương của Tô Dao nghiêm trọng.

Hắn ngoảnh đầu sang, tay Tô Dao buông thõng, chỉ tay trái đang khuấy cháo trong bát.

Rõ ràng tay trái linh hoạt như , nên từ đầu đến giờ cô đều dùng đũa.

"Cho xem tay em."

Tiêu Túng lên tiếng, lẽ đoán Tô Dao sẽ từ chối, mới mở miệng, nắm lấy cổ tay Tô Dao.

Băng gỡ , bàn tay Tô Dao tím sưng, vết tích gần như lan khắp mu bàn tay, một cái thật là kinh hãi.

khoảnh khắc tiếp theo, bàn tay đó rút .

Tiêu Túng nhíu mày, dậy: "Anh đưa em bệnh viện."

Tô Dao lắc đầu: "Không cần , bác sĩ xem , chuyện gì lớn, phiền Thiếu soái."

Cô đặt bát cháo chỉ mới ăn một miếng xuống: "Em ăn xong , lên lầu ."

Ý từ chối liên tục, sắc mặt Tiêu Túng bỗng tối sầm: "Tô Dao!"

 

Loading...