Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 47: Cô Ấy Đang Tránh Mặt

Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:17:48
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng bất chợt vang lên khiến Tô Dao giật , kinh ngạc ngoảnh đầu : "Thiếu soái? Ngài... đây?"

Tiêu Uyên cũng tròn mắt , "Đại ca, đang bận việc gì trong phòng ăn ?"

Tiêu Túng nên lời, chỉ đưa mắt chằm chằm Tô Dao.

Mấy ngày nay, xác thực nhận Tô Dao còn nhiệt tình và hứng thú với như nữa, nhưng ngờ cô thể lạnh nhạt đến mức .

Hiểu lầm chuyện giữa và Tần Phương Niên cũng đành, cô thậm chí còn ngăn cản cả Tiêu Uyên...

Đây là sợ thể thành chuyện gì ?

"Không còn để tâm, thì ai thèm quản ?"

Lời như lời nguyền rủa của Trần Thi Ninh hiện lên trong đầu . Hắn chằm chằm Tô Dao, nghiến răng : "Cô lắm!"

Hắn phẩy tay áo bỏ , bước lớn lên lầu.

"Đại ca, vẫn ăn cơm mà."

Tiêu Uyên hô một tiếng, thậm chí chẳng thèm ngoảnh .

"Đại ca ?"

Tiêu Uyên gãi gãi đầu, mặt đầy vẻ bối rối. Tô Dao cũng hiểu chuyện gì, "Tính khí thiếu soái thất thường, cũng một hai ngày , chắc là liên quan gì đến chúng ."

Âm thanh văng vẳng truyền tới, bước chân Tiêu Túng cầu thang khựng . Hắn đưa tay nắm lấy lan can, cúi mắt xuống lầu nữa, chỉ thấy Tô Dao thò đầu về phía phòng ăn, khi xác nhận điều gì đó mới dắt Tiêu Uyên bước .

cô xác nhận cái gì?

Vừa nghĩ tới đáp án, gan của Tiêu Túng thấy đau. Hắn đưa tay ấn ấn , dậm mạnh chân lên lầu, ngay đó đóng sầm cửa phòng .

Hắn còn tâm trạng ăn uống, chỉ lên giường ngủ, nhưng gáy "độp" một tiếng, một nữa đập đầu giường.

Sắc mặt vốn của càng thêm u ám, nghiến răng bật dậy. Tại quản gia nhất định một cái giường như ? Mua đại một cái ?

Hắn càng nghĩ càng tức, nhưng hiểu rõ kẻ cầm đầu là ai.

Tô Dao.

Tô Dao, Tô Dao, Tô Dao!

Hắn run tay châm một điếu thuốc, nhưng càng nghĩ càng giận. Được lắm, Tô Dao! Lúc hứng thú lên thì tranh giành, giành giật, giờ hết hứng thì đẩy ?

Ai cho cô tư cách ?

Hắn dậy định xuống lầu tính sổ, nhưng trong khoảnh khắc mở cửa, đột nhiên dừng bất động.

Hắn đang cái gì ?

Lại một đàn bà khuấy đảo đến mức tâm loạn, thậm chí đối phương chỉ mới một hành động nhỏ nhoi đáng kể.

Hắn điên ?

Hắn ép bản trở , dùng lý trí kềm chế dòng suy nghĩ hỗn loạn. Hắn thể ảnh hưởng như thế.

Tiêu Túng của , thể bất cứ ai, bất cứ chuyện gì ảnh hưởng.

Hắn ép bản chìm giấc ngủ, sáng hôm dậy thật sớm định đến Bộ Tư lệnh. ngờ gặp đúng lúc Tô Dao thức dậy xuống lầu, hai gặp ở đầu cầu thang.

Tô Dao ngẩng đầu lên, dịu dàng: "Thiếu soái, chào buổi sáng."

Tiêu Túng cúi mắt xuống, ánh mắt lướt qua đôi mắt cô, khi thấy trong đó chỉ là sự lạnh nhạt, nghiến chặt răng, đó trong lòng lạnh lùng thầm, giả vờ như thấy, thẳng bước ngang qua cô.

Mãi đến khi chui xe, mới ngoảnh đầu về phía phòng khách, vẫn thể thấy Tô Dao đang cầu thang. Lâu như vẫn xuống, đang nghĩ gì.

cho phép bản suy nghĩ nhiều, lệnh cho phó quan lái xe đến Bộ Tư lệnh.

Vừa bước cửa, Kim Cẩm tới: "Bên phủ cổ hình như nhận điều gì đó, mới gọi điện thoại tới, ám chỉ với chúng rằng chuyện giấy phép vẫn còn thể thương lượng."

Tiêu Túng lạnh: " thương lượng."

Cuộc điện thoại từ phủ cổ gọi tới, kỳ thực chính là cúi đầu để tạo bậc thang cho bước xuống.

Tiêu Túng định bước xuống. Bậc thang đưa cũng kẻ cứng đầu chịu bước, tại cho mặt khác?

"Những cuộc điện thoại từ bên đó, đừng chuyển đến cho , phiền."

Nói là phiền, nhưng tâm trạng u uất mấy ngày nay của vì chuyện mà khá hơn hẳn, hiếm hoi thành công việc sớm và trở về Phủ Nguyên soái.

Trên đường về, Kim Cẩm do dự lên tiếng: "Thiếu soái, nếu gấp, chúng thể ghé qua bệnh viện một chút ?"

"Cô bệnh ?"

Kim Cẩm lắc đầu: "Không , tiểu thư Tô nhờ mua thuốc. Hôm nay vốn định tranh thủ ngoài, nhưng kết quả bận quá, mãi vẫn rảnh. May mà về sớm, hiệu t.h.u.ố.c chắc vẫn còn ."

Tiêu Túng nhíu mày: "Cô mua t.h.u.ố.c giảm đau?"

Thuốc men trong Phủ Nguyên soái đều thường sẵn, chỉ một loại cần Tô Dao tự mua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-47-co-ay-dang-tranh-mat.html.]

"Cô quên lời dặn của bác sĩ ? Không bảo cô đừng tùy tiện uống t.h.u.ố.c ?"

"Có lẽ là quen mua ."

Giọng Kim Cẩm đầy bất đắc dĩ, "Hai năm nay từng ngừng."

Có thể là một chuyện ?

Tiêu Túng càng nhíu chặt mày. Trước đây Tô Dao mua t.h.u.ố.c là để giả vờ ốm, còn bây giờ mua t.h.u.ố.c là thực sự uống.

Vết thương tay cô dù nghiêm trọng, nhưng cũng cần uống nhiều đến chứ?

Hắn cúi mắt bàn tay , dấu răng Tô Dao c.ắ.n hôm đóng vảy, mà cô từng hỏi thăm một câu.

Tất nhiên, với một vết thương nhỏ như , cũng hi vọng đối phương hỏi han.

"Đi thôi."

Hắn thả lỏng cơ thể, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

Kim Cẩm dám phiền nữa, từ lúc mua t.h.u.ố.c đến khi về phủ, hề lên tiếng. Mãi đến khi cô cầm túi t.h.u.ố.c định mang cho Tô Dao, Tiêu Túng mới gọi cô : "Nhiệt tình thế, cô là của ai?"

Kim Cẩm hỏi đến ngớ , chỉ đưa t.h.u.ố.c thôi mà, cần nghiêm trọng đến ?

Tiêu Túng cho phép cô đưa t.h.u.ố.c cho Tô Dao, cô cũng dám phản kháng, đành đặt túi t.h.u.ố.c lên bàn lui xuống.

Tiêu Túng cũng thèm để ý, gọi quản gia pha , uống đợi Tô Dao tới lấy thuốc.

Hắn xem thử Tô Dao tránh xa , cầu cạnh .

một ấm của cạn sạch, mà vẫn thấy bóng dáng Tô Dao .

Theo thói quen của Tô Dao, giờ , cô hoặc là sẽ xuống bếp xem xét, hoặc sẽ ở phòng khách sách, xem báo...

À , Tô Dao bây giờ còn xem báo ở phòng khách nữa .

Tóm , cô lâu như xuất hiện, chỉ một khả năng: Tô Dao đang cố ý, cô đang tránh mặt .

Hắn bật .

Tô Dao rốt cuộc tự là ai ?

Một thứ đồ chơi nhỏ bé, mà dám tránh mặt ? Ai cho cô dũng khí ?

tức giận.

Tiêu Túng tự rót cho một chén , từ từ uống một ngụm. Hắn hề tức giận chút nào.

Tô Dao gì, cũng ảnh hưởng .

Một ấm nữa cạn đáy, tờ báo buổi tối lật lật xem đến ba , bên tai rốt cuộc cũng vang lên tiếng bước chân. Hắn lạnh lùng , ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng tránh nữa ?

Vân Vũ

thứ in mắt , là một khuôn mặt khác.

"Ta gọi ngươi ?"

Hắn lạnh giọng lên tiếng, trong giọng mang chút tâm trạng cá nhân.

Quản gia vô tội, ông chỉ định tới hỏi xem cần ấm cho Tiêu Túng thôi.

kịp ông mở miệng giải thích, Tiêu Túng phất tay, ý đuổi rõ ràng.

Ông đành lui xuống, nhưng ánh mắt Tiêu Túng đột nhiên sang.

Quản gia vốn thích mách lẻo chuyện của Tô Dao với , hôm nay yên tĩnh thế?

Hắn quan sát quản gia, khiến ông lão thấy sợ.

"Thiếu gia, ngài điều gì ?"

"Ta gì để chứ?"

Tiêu Túng một nữa thu hồi ánh mắt, lật tờ báo định xem thứ tư.

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, là Tiêu Uyên trở về.

"Đại ca."

Như thường lệ, cô bé hờ hững chào Tiêu Túng một câu, bước thẳng lên lầu.

Không lâu , lầu vang lên tiếng chuyện, nhanh Tiêu Uyên tự xuống, Tô Dao vẫn thấy bóng dáng.

Tiêu Túng lạnh một tiếng, quả nhiên là đang tránh mặt , đến t.h.u.ố.c cũng xuống lấy.

Được, xem còn ăn cơm nữa .

Hắn dậy phòng ăn, ánh mắt lướt qua túi t.h.u.ố.c giấy, trong đáy mắt lóe lên vẻ chế nhạo. Xem cô xuống lấy .

 

Loading...