Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 37: Chó Ngoan

Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:17:38
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một dự cảm bất tường đậm đặc trào dâng.

"Đổi cái khác."

Tiêu Túng mở miệng, khiến Tô Dao đều cảm thấy chút tê liệt, cái cũng lặp ?

"Thiếp thật sự ."

Nàng bất đắc dĩ thở dài, gập cuốn sách , "Nếu Thiếu soái thật sự ban thưởng thứ gì cho , thì những trang sức đây ."

Hiếm thấy Tiêu Túng nên gì, dù vô lý đến , giờ cũng cảm thấy quá đáng, bắt ép Tô Dao lựa chọn, nhưng nàng chọn một cái, phủ quyết một cái, trông chẳng khác nào đang trêu chọc .

Hắn đành lấy cuốn sách, tự lật xem. hiểu , xem xem , rốt cuộc thấy cái nào cũng , ngoại trừ những món Đường Lê chọn.

Sao chọn nhiều như

Hiếm khi sinh ý kiến với Đường Lê, nhưng câu , do dự một chút, gập cuốn sách : "Ta ngoài một chút."

Hắn tin chắc trong tay Trần Thi Ninh nhất định còn đồ , những thứ xem , thì để chọn thứ hơn mang đến.

Tô Dao sớm còn quan tâm đến chuyện của , cũng để ý , chỉ hời hợt đáp ứng một tiếng, đợi khỏi cửa, nàng dựa ghế nhắm mắt , mí mắt nóng bỏng đến mức mở nổi, đầu óc mụ mị chỉ ngủ, cho đến khi tiếng mở cửa vang lên.

Về ?

Nàng mở mắt , nhưng chỉ thấy một hầu mặc áo gi-lê, là đến dâng đĩa trái cây.

Nàng thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt, nhưng ngay khoảnh khắc , một khuôn mặt quen thuộc in trong đồng tử.

Nàng bỗng thẳng dậy, thể tin nổi: "Tần Phương Niên?"

Tần Phương Niên vẻ sợ hãi liếc nàng một cái, hiệu "suỵt" với nàng, "Cô đừng ồn ào, trộm quần áo của khác mới lẻn đấy, nếu cô kinh động khác, đuổi thì ?"

Tiêu Dực ngoảnh đầu , mặt lộ vẻ chế nhạo, "Cô đây là nơi nào ? Cũng dám lẽo đẽo theo đến? Không sống c.h.ế.t!"

Tô Dao tự giác một cái, câu thật quá đỗi quen thuộc, lúc khi nàng lén theo dõi Tiêu Túng, dường như cũng từng nhận một câu như .

Nàng và Tần Phương Niên, thật giống .

"Liên quan gì đến ?"

Tần Phương Niên rõ ràng dễ bắt nạt, chống nạnh đáp trả Tiêu Dực, "Anh hãy bấm chuông , lỡ mất món hàng đấu giá, còn ai trong chúng c.h.ế.t ."

Tiêu Dực chặn họng, tức giận trừng mắt , nhưng thể phản bác, đành tiếp tục về sàn đấu giá.

Tần Phương Niên lúc mới đảo mắt quanh phòng riêng, thấy bóng dáng Tiêu Túng, liền giơ tay chọc chọc Tô Dao, "Thiếu soái ?"

Tô Dao chút bất lực: "Cô chỉ cần đến sớm năm phút thôi, là thấy ."

"Cô tưởng ?"

Tần Phương Niên bực bội, " tìm cơ hội đó thôi. ngoài tìm một chút."

định , nhưng Tô Dao nắm lấy cổ tay, "Đợi ở đây , Thiếu soái sớm muộn gì cũng sẽ trở ."

" đợi ."

Tần Phương Niên tính khí nóng nảy, đẩy nàng định , nhưng giọng điệu của Tô Dao bỗng chốc trở nên nặng nề, " bảo cô đợi ở đây!"

Có lẽ vì từng thấy nàng dùng giọng điệu như bao giờ, chỉ Tần Phương Niên, ngay cả Tiêu Dực cũng ngoảnh nàng một cái. Tô Dao dịu giọng xuống, "Sắp giải lao giữa giờ , đừng chạy lung tung."

Tần Phương Niên nghi ngờ nàng từ đầu đến chân, "Cô định giữ ở đây, tố giác ?"

Tô Dao xoa xoa thái dương đang nhức nhối, kiên nhẫn giải thích, nhưng kịp mở miệng, lầu vang lên tiếng chiêng, là lúc giải lao giữa giờ.

Đại sảnh còn trật tự, giây lát biến đổi hẳn, đám xôn xao bất an, trong tiếng ồn ào hỗn loạn xen lẫn tiếng thét gào van xin, nơi đây còn giống một buổi đấu giá, đơn giản còn hỗn loạn hơn cả Bách Lạc Môn.

"Họ đang ?"

Tần Phương Niên bỗng thốt lên kinh ngạc, cô đến bên cạnh chiếc chuông đấu giá, nắm chặt lan can, chăm chú xuống lầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-37-cho-ngoan.html.]

Nơi ánh mắt cô đổ xuống, mấy gã đàn ông trung niên đang vung roi, xua mấy đứa trẻ mười tuổi tiến . Những đứa trẻ đó ăn mặc rách rưới, cổ và cổ tay đều trói bằng dây thừng thô ráp, thoáng tưởng như đang xua súc vật.

"Có hàng, nhưng lấy tiền, đây là giá mà đưa ."

Tiêu Dực lạnh nhạt trả lời, nhưng khiến Tần Phương Niên vô cùng phẫn nộ, "Đây chẳng là buôn bán ? Các quản ?"

Tiêu Dực lạnh lùng liếc cô một cái, "Quản thế nào? Cô đằng những là ai ?"

Tần Phương Niên còn định gì đó, lầu bỗng vang lên một tiếng t.h.ả.m thiết, ánh mắt cả hai đều đổ dồn về phía đó, chỉ thấy gã đàn ông trung niên đang xua đám trẻ , đang giữa đám đông kéo đại một cô bé về, đưa cho bán.

"Vậy đủ ?"

Tiếng ồn ào của đàn ông vang tới, hóa là giá cả thỏa thuận , nên giữa chốn đông cướp đứa trẻ của khác.

Cha đứa bé lập tức đuổi theo, ồn ào đòi con, nhưng mấy gã đàn ông trung niên vây đ.ấ.m đá tới tấp. Đợi khi đám đông tản , đất đầy máu, hai còn cựa quậy nữa.

"Đây… G.i.ế.c giữa chốn đông ?"

Tần Phương Niên thể tin nổi thốt lên, mặt đầy kinh ngạc. Tô Dao bước tới kéo cô trở , "Ở Quỷ Trường, chuyện thường thấy, cô đừng xem nữa."

Tần Phương Niên im, hai nắm tay siết chặt, gân xanh mu bàn tay nổi lên.

Tô Dao , trong mắt thoáng qua sự ngạc nhiên, khác thấy tình cảnh đa đều sợ hãi, nhưng Tần Phương Niên thuần túy là phẫn nộ.

"Cô…"

"Lúc nãy cô cho xuống , là sợ sẽ cướp ?"

Tần Phương Niên đột nhiên lên tiếng, ngắt lời câu hỏi Tô Dao kịp thốt .

Tô Dao quấn chặt tấm chăn, thu trong ghế, bàn luận những chuyện với cô , "Đây là nơi lành gì, thể đến thì đừng đến nữa."

Tần Phương Niên lầm bầm gì đó, Tô Dao rõ, cũng hỏi thêm, thấy cô im lặng cũng theo đó thở phào.

Cửa phòng riêng bỗng nhiên đẩy mở, cả hai đều giật .

"Có Thiếu soái về ?"

Tần Phương Niên hào hứng lên tiếng, , thấy là mấy đàn ông trẻ tuổi mặc quân phục. Người cầm đầu mặc vest, trông so với những còn nhỏ hơn vài tuổi, chỉ là một thiếu niên, giữa chân mày khá giống Tiêu Túng, nhưng càng ngạo mạn khinh bỉ hơn.

Đối phương rõ ràng uống rượu, cửa mở, mùi cay nồng của rượu khi lên men lan tỏa tới.

"Cô là ai?"

Tần Phương Niên nhíu mày lên tiếng, giọng điệu chút thiện ý.

Tô Dao vội vàng kéo cô , "Đây là Tiểu công tử nhà họ Tiêu."

"Tiểu công tử gì chứ?"

Tần Phương Niên rõ ràng rõ chuyện nhà họ Tiêu, dù liên tưởng đến điều gì, nhưng vẫn bất phục khẽ lẩm bẩm.

Vân Vũ

Mặt Tiêu Dực khó coi, bước lên chặn đường mấy , "Xin Tiểu công tử, Thiếu soái ở đây, xin ngài hãy ."

Tiêu Thừa , cao bằng Tiêu Dực, khi ngẩng đầu, trông hòa nhã, nhưng khoảnh khắc , một cái tát vả mặt Tiêu Dực.

Tần Phương Niên kêu lên một tiếng, "Sao đ.á.n.h ?"

Không ai thèm để ý đến cô .

Người bên ngoài cửa lập tức đưa lên một chiếc khăn tay, Tiêu Thừa giơ tay tiếp nhận, thong thả lau tay, : "Chó ngoan chặn đường, ngươi đạo lý ?"

Mặt Tiêu Dực tái xanh, tay tự chủ chạm khẩu s.ú.n.g lưng.

Tiêu Thừa để ý, dùng xong khăn tay liền ném mặt Tiêu Dực, "Lão tử né, xem ngươi dám , g.i.ế.c chủ."

 

Loading...