Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 34: Mùi Khói Thuốc

Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:17:35
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Túng rời . Vị bác sĩ lúng túng truyền dịch cho cô xong cũng vội vã rút lui.

Chỉ khi thấy tiếng cửa đóng , Tô Dao mới mở mắt . Thực cô đáng lẽ nên đoán , Tiêu Túng ép cô đến chốn đó, thì thể bận tâm cô ốm đau .

Cô thật là mê , giở một nước cờ ngớ ngẩn như , giống hệt như mấy năm , cái thời còn chẳng trời cao đất dày là gì.

Cô khẽ thở dài, đầu ngoài cửa sổ, kịp thấy ánh sáng cuối cùng của bầu trời vụt tắt, trời đất chìm một mảng u tối.

Cô khó nhọc bật đèn bàn, ánh đèn mờ ảo, cô chìm giấc ngủ mê mệt.

Sáng hôm , ngay từ sớm hầu gõ cửa, giúp cô chỉnh trang vệ sinh. Tô Dao đáp , liền luôn miệng ở ngoài cửa khẽ gọi cô.

Những hầu bây giờ tuy dám quá bất kính với cô, nhưng cũng tuyệt đối tận tình đến mức ... Đây là sự thúc giục và cảnh cáo từ Tiêu Túng.

bầu trời âm u bên ngoài, rốt cuộc vẫn nỡ khó những vô tội: "Vào ."

Người hầu nữ như trút gánh nặng, vội vàng mở cửa bước , "Tiểu thư Tô, Thiếu soái dặn mười giờ xuất phát, nếu cô chỉnh tề ngay ngắn, sẽ đích đến thỉnh cô."

Tô Dao thở dài trong lòng, chân thành cảm thấy băn khoăn, rốt cuộc buổi đấu giá là để gặp ai? Lại quan trọng đến .

Cô gõ gõ cái đầu còn đang mụ mị, xuống bàn trang điểm, nhưng khi thấy hình ảnh chính trong gương, cô sững sờ.

Người ... mà xa lạ quá.

Cô sờ lên gò má tái nhợt, từ từ thoa phấn hồng lên mặt.

Khi cô xuống lầu, Tần Phương Niên đang tranh cãi với Tiêu Túng. Cô dính líu, liền đợi ở đầu cầu thang. Lời của hai vang lên rõ rệt:

"Tại em thể ?"

Tiêu Túng khẽ một tiếng, mang chút vẻ bất cần, "Làm gì lý do nào?"

Nghe vẻ như đang trêu chọc , nhưng Tô Dao hiểu rõ, Tiêu Túng thực ít khi trêu đùa khác như . Giống như giữa họ, phần lớn thời gian đều là việc đóng cửa giải quyết, cho dù là những lúc ở bên thường ngày, cũng tách rời khỏi chuyện chăn gối đó. Tay Tiêu Túng, luôn luôn an phận.

Họ từng những khoảnh khắc bên thú vị như thế.

Tần Phương Niên rõ ràng thích, thậm chí còn tức giận, "Em so với Tô lão bản, kém ở chỗ nào?"

Tiêu Túng một tiếng, rõ ràng, khiến Tô Dao thể tránh khỏi thấy sự chế nhạo trong đó.

Nó giống hệt như năm đó, khi cô tự lượng sức, hỏi rằng kém Đường Lê ở chỗ nào.

Chỉ tiếc rằng, năm đó, tiếng , chế nhạo là cô, và bây giờ, vẫn là cô.

"Tô lão bản, xem đủ vui ?"

Giọng lạnh lùng của Tần Phương Niên bất ngờ nhắc đến cô. Tô Dao lúc mới tỉnh khỏi hồi ức, bất đắc dĩ, " nào dám xem náo nhiệt, chỉ là quấy rầy thôi."

Tần Phương Niên rõ ràng chấp nhận lời giải thích , hằm một tiếng, rời .

Tô Dao lúc mới vịn lan can bước xuống cầu thang. Đồng hồ điểm mười giờ.

Tiêu Túng đưa mắt liếc cô, "Xuống đúng giờ như bấm giờ ?"

Tô Dao giải thích. Cô chỉ dùng nhiều thời gian hơn một chút cho việc trang điểm, cố ý đúng giờ, nhưng vẫn là câu cũ, lười giải thích.

"Đi thôi."

Tiêu Túng cũng ý , dậy hướng ngoài. Tô Dao định theo thì bắp chân bỗng co rút đau nhói, động tác của cô lập tức dừng bặt, sắc mặt trong chốc lát tái vài phần, ngay cả phấn hồng cũng khó che hết.

Tiêu Túng đến cửa, thấy tiếng bước chân phía , liếc , thấy cô vẫn cầu thang, ánh mắt lạnh vài phần, "Đừng trách cảnh cáo , trì hoãn thời gian là vô ích."

Tô Dao dám động đậy, mồ hôi lạnh lưng toát .

Không thể nào xui xẻo đến mức, phát bệnh lúc chứ?

Toàn cô cứng đờ, các ngón tay bám chặt tay vịn cầu thang, dám nhúc nhích.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-34-mui-khoi-thuoc.html.]

Người hầu nữ sợ Tiêu Túng trút giận, vội vàng bước lên khuyên cô, "Tiểu thư Tô, cô đừng trách cứ Thiếu soái nữa, mau xuống lầu ."

Tô Dao c.ắ.n chặt môi, cô cũng , nhưng lúc cô thực sự dám động đậy, cảm giác chỉ cần nhấc chân là sẽ lăn từ cầu thang xuống.

"Tô Dao."

Tiêu Túng gọi nặng nhẹ, mặt tuy lộ vẻ tức giận, nhưng ai cũng sự cảnh cáo trong đó.

"Em..."

Tô Dao bất đắc dĩ, chỉ thể thử mở miệng giải thích, nhưng khi thấy sắc mặt dần dần âm trầm của Tiêu Túng, lời sắp nuốt .

Vô ích thôi, .

Trong lòng cô bỗng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, nỗi tuyệt vọng của kẻ bỏ rơi hoang đảo, cô độc ai giúp đỡ.

"Thiếu soái."

Tiêu Uyên đột nhiên bước , "Có một tài liệu, xin ngài xem qua ngay bây giờ ?"

Sắc mặt Tiêu Túng rõ ràng ngưng đọng trong chốc lát. Hắn đầu Tiêu Uyên, ánh mắt sắc bén khiến Tiêu Uyên khỏi cúi đầu, nhưng gì, chỉ đưa tay .

Tiêu Uyên thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa tài liệu cho .

Có lẽ vì còn ánh mắt của Tiêu Túng áp chế, thể căng cứng của Tô Dao thả lỏng, cơn đau co rút ở bắp chân cũng theo đó dịu . Cô khẽ cử động, cảm thấy như thoát c.h.ế.t, phát bệnh, chỉ là ảo giác của cô.

Cô vịn lan can, từ từ bước xuống lầu.

Tiêu Túng cũng xem xong tài liệu, đưa tay ký tên, thấy Tô Dao đến bên cạnh, gì thêm, bước lớn lên xe.

Tô Dao chậm hai bước theo . Tiêu Uyên đặc biệt đến mở cửa xe cho cô.

Đãi ngộ như đầu tiên. Tô Dao khẽ cám ơn. Môi Tiêu Uyên khẽ động, nhưng gì, chỉ khi chui buồng lái, mới liếc Tô Dao phía qua gương chiếu hậu.

Thực bước cửa, phát hiện trạng thái của Tô Dao , trùng khớp với cảnh tượng lúc xuống lầu ở nhà trọ hôm đó. Hắn lập tức hiểu Tô Dao , nhưng dám hỏi, đành lấy cớ tài liệu để che giấu.

Vừa , cũng hỏi Tô Dao, đau nữa .

vẫn dám mở miệng.

Xe nhanh chóng khởi động, rời khỏi phủ Nguyên soái.

Vân Vũ

khí trong xe chút ngột ngạt, ngột ngạt đến mức khiến khó thở.

Tô Dao nhận , nhưng để ý. Đầu cô đau như búa bổ, rã rời, thực sự còn tâm sức để quan tâm đến tâm trạng của Tiêu Túng.

Tiêu Túng rõ ràng nghĩ . Bên tai vang lên một tiếng "tách", là đàn ông châm một điếu thuốc. Chẳng mấy chốc, khói t.h.u.ố.c bay đến, Tô Dao khói cho ho sặc sụa. Cô đưa tay che mũi, nhưng ngăn mùi t.h.u.ố.c lá ngày càng nồng nặc.

May , Tiêu Uyên dường như cũng chịu nổi, mở cửa kính xe, nhưng chỉ vài giây , giọng của Tiêu Túng vang lên: "Đóng ."

Cửa kính mở lập tức đóng . Tiêu Túng châm thêm một điếu thuốc.

Mùi t.h.u.ố.c lá hăng hắc một nữa trở nên nồng nặc, thậm chí còn đậm hơn lúc , khiến gần như thở nổi.

Tô Dao hiểu , Tiêu Túng đang ép cô cầu xin.

Những chuyện như đây xảy ít. Loại như Tiêu Túng sẽ bao giờ sai, đương nhiên chỉ cô cúi đầu.

Cô hiểu, đàn ông mà, thể diện quan trọng, đàn ông quyền cao chức trọng. Xuất như cô, nhận lợi ích, chiều chuộng một chút cũng là đương nhiên. Những thứ như tự tôn, thể diện, đều chẳng đáng kể.

, cảm thấy vô cùng vô vị.

thích mùi khói thuốc, nhưng sáu năm , cô cũng từng khói t.h.u.ố.c của Tiêu Túng cho c.h.ế.t ngạt.

 

Loading...