Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 26: Cách Để Dành Tiền
Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:17:27
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhìn chiếc điện thoại cúp, Tiêu Dực vẫn cam tâm, gọi .
Bỗng bên tai vang lên tiếng bước chân. Hắn giật , liếc mắt sang bên, kinh ngạc phát hiện đó là Tô Dao. Không cô xuống lầu từ lúc nào, giờ sắp đến bên cạnh .
Đột nhiên nhớ đến phản ứng của Tiêu Túng lúc nãy, vội vàng cúp máy.
Khoảng cách gần như , cô thấy ?
Kỳ thực, Tiêu Túng đối với Tô Dao xưa nay vẫn chẳng mấy dùng tâm, lúc bỏ mặc quan tâm cũng là chuyện thường, bọn họ đều quen , từng cảm thấy gì sai trái. , cảm thấy chút quá đáng.
"Cô... thấy ?"
Hắn do dự lên tiếng. Tô Dao dường như ngờ sẽ chủ động chuyện với , khựng một chút mới trả lời: " cố tình trộm gọi điện."
Tiêu Dực trong lòng bỗng thấy khó chịu: "Ý , tiểu thư Tô đừng hiểu lầm."
"Không gây hiểu lầm là ."
Tô Dao mỉm , bước chân định rời . Cô cuộn tròn trong chăn cả buổi sáng, nhưng căn bản dám khép mắt. Cô nghĩ nhiều, nhưng giống như chẳng nghĩ gì. Đến khi ý nghĩ trong đầu dần rõ ràng, trong óc cô chỉ còn một suy nghĩ: nhanh chóng hơn nữa trong việc dành dụm tiền mua thuốc.
Trong lòng đột nhiên nôn nóng, dù rõ cơ thể giờ cần nghỉ ngơi, cô cũng thể chờ đợi thêm nữa. Cô lập tức đến tiệm cầm đồ.
thời điểm xuống lầu khéo, thấy Tiêu Dực gọi điện cho Tiêu Túng. May mà Tiêu Túng thèm để ý, cũng ý định về.
"À cái... Thiếu soái chút bận rộn."
Tiêu Dực đột nhiên lên tiếng nữa. Tô Dao bất ngờ vì những lời với , nhưng nên đáp thế nào.
Vừa trong phòng khách quá yên tĩnh, thực cô đều thấy cả.
Có lẽ, đây cũng là lý do Tiêu Dực lên tiếng.
" ," giọng cô bình thản, "Anh yên tâm, sẽ quấy rầy ."
Cô bước chân định . Tiêu Dực như nghẹn lời, đuổi theo giải thích: "Ý ..."
Hắn đến đó ngừng , chút kinh ngạc: "Cô định ngoài ?"
Lúc nãy vẫn tưởng Tô Dao nghĩ thông, xuống dùng cơm, mãi đến khi thấy chiếc túy xách của cô.
Chỉ khi ngoài, cô mới cầm túi.
"Ừ, thời tiết , ngoài dạo một chút."
Vân Vũ
Tô Dao đáp, vô thức nắm chặt hơn chiếc túi. Trong đó cô để mấy món nữ trang, định mang đến tiệm cầm đồ bán . Cô Tiêu Dực ngăn cô , phát hiện gì , chỉ thể gắng gượng giữ bình tĩnh.
Tiêu Dực càng ngạc nhiên hơn, ánh mắt lướt qua khuôn mặt tái nhợt vì mất m.á.u của cô, đầu sang bên mới lên tiếng: "Nếu tiểu thư Tô việc gì gấp, thể giúp."
Cô vẫn nên ở trong phủ nghỉ ngơi.
Tô Dao nắm chặt túi hơn, thận trọng quan sát .
Tiêu Dực cảm thấy tự nhiên, gượng gạo ho một tiếng giải thích: " vặn cũng định ngoài."
Thì là trùng hợp.
Tô Dao thả lỏng hơn một chút: "Đa tạ, nhưng cần , thể tự ."
Tiêu Dực nghẹn lời. Hắn hiếm khi chủ động chuyện với Tô Dao, giờ từ chối, nên thuyết phục cô thế nào. Do dự hồi lâu, mới gượng ép tiếp tục: "Vậy... cô xe của ."
"Không phiền ."
Tô Dao lắc đầu. Tiêu Dực chút sốt ruột, định tài xế trong phủ đều đang bận, thì Tô Dao nốt câu dở: " chỉ dạo loanh quanh thôi, xe kéo là ."
Tiêu Dực nghẹn lời. Hắn hiểu, giờ Tô Dao ngoài đều xe, hôm nay đột nhiên xe kéo.
Hắn dồn đến mức hết lời, đành gượng gạo : "Vậy... thôi , tự ."
Hắn bước khỏi cửa. Tô Dao đợi bên ngoài còn động tĩnh gì mới bước khỏi nhà, ngoài gọi xe kéo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-26-cach-de-danh-tien.html.]
Bên tai bỗng vang lên tiếng còi xe, tim cô thót , vội tránh lề đường. Lần xe của Tiêu Dực suýt đ.â.m cô, dù thương, nhưng cô vẫn còn sợ hãi.
May xe Tiêu Dực.
"Tiểu thư Tô định ngoài ? đưa cô nhé."
Kim Cẩm thò đầu từ cửa kính xe, định đầu xe.
"Không cần ," Tô Dao vội vàng lắc đầu, " chỉ dạo quanh đây thôi. Nếu Phó quan Kim rảnh, thể giúp một việc ?"
Trong sáu Phó quan bên cạnh Tiêu Túng, chỉ Kim Cẩm là tính tình ôn hòa, hoặc ít nhất là khi đối đãi với cô quá cao ngạo. Vì , dù phiền khác là nên, cô vẫn gượng ép mở lời.
Kim Cẩm xong liền hiểu : "Thuốc giảm đau?"
Tô Dao gật đầu, mở túy xách định lấy tiền, nhưng động tác khựng , tiền giấy từ hai tờ biến thành năm tờ: "Có thể mua giúp nhiều một chút ?"
Cô chút căng thẳng, sợ Kim Cẩm hỏi tại mua nhiều như .
So với khác, Kim Cẩm rõ hơn ai hết về liều lượng t.h.u.ố.c giảm đau của cô, thực sự là nhiều, cô sợ cô chịu giúp.
"Cô cũng là t.h.u.ố.c men đang quản chế đấy, chỉ thể là cố gắng hết sức."
Kim Cẩm tiếp nhận tiền, dù đồng ý, nhưng thái độ dứt khoát.
Tô Dao thở phào nhẹ nhõm như thoát c.h.ế.t, gửi đến cô một nụ ơn: "Đa tạ."
Kim Cẩm trì hoãn, đầu xe rời .
Tô Dao thư giãn, lên xe kéo rời khỏi Soái phủ.
Cô khác đang cầm cố nữ trang, sợ gây phiền phức cần thiết, nên xuống xe kéo từ sớm, tự bộ dọc phố một lúc lâu mới bước tiệm cầm đồ.
Tiêu Túng dù dùng tâm, nhưng những món đồ tặng đều là hàng thật. Những đồng bạc trắng đổi bỏ túy xách, nặng trĩu khiến tay mỏi.
Cô của cải nên lộ ngoài, xa lắm mới dám gọi xe kéo.
Khi trở về Soái phủ, Quản gia đang chuyện với Tần Phương Niên, về tiến độ học đàn của Tiêu Uyên. Có lẽ vì Tiêu Túng từng bênh vực Tần Phương Niên, thêm nữa chủ đề liên quan đến Tiêu Uyên, nên dù Quản gia vẫn ưa Tần Phương Niên, nhưng kiềm chế hơn nhiều, ít nhất thỉnh thoảng thể vài câu như bây giờ.
Tô Dao cũng phiền, tự lên lầu.
Giọng của Quản gia vẫn văng vẳng bên tai: "Có những , hổ là gì, đuổi thế nào cũng chịu ."
Bước chân Tô Dao khựng , nhưng vẫn đầu . Thực Quản gia cần sốt ruột, chắc chắn cô sẽ sớm rời thôi.
Cô về phòng, đổ hết bạc trắng chiếc rương. Dù tiền giấy dễ mang theo hơn, nhưng tiền giấy ở nhiều nơi khác , vẫn là bạc trắng khiến yên tâm hơn.
Cô đếm , lấy cuốn sổ nhỏ bắt đầu tính toán.
Cuốn sổ cũ, là dùng từ lâu. Nửa đầu cuốn sổ căng phồng, bên trong dán kín những bài giới thiệu địa lý cắt từ báo chí.
Cô là kẻ cội nguồn, cũng thể lên sân khấu hát nữa, đoàn hát nào sẽ thu nhận. Bên ngoài hỗn loạn như , chỉ một cô, cố gắng tìm một nơi yên .
giờ cô giam cầm trong Soái phủ, tin tức bên ngoài chỉ thể qua báo chí.
Vì , mỗi khi thấy bài nào miêu tả về địa lý, cô đều cắt , mong từ đó tìm một nơi thể an dưỡng tuổi già.
Tính toán xong, cô gập cuốn sổ , bắt đầu xem những mẩu báo cắt đây. Cô chăm chú , như thể trong đầu hiện lên những ngọn núi, dòng sông khác biệt.
Đến lúc giật tỉnh , trời bên ngoài tối đen. Cô giật , hốt hoảng với tay bật đèn, để ý rơi cuốn sổ xuống đất.
Cô kịp để tâm, dùng sức kéo dây đèn.
Trước mắt lập tức sáng rõ, nhưng vẫn là chậm một bước. Ký ức đêm hôm qua vẫn tràn đầu óc, nỗi sợ hãi ăn sâu tâm hồn khiến thể cô một nữa cứng đờ.
Cô gần như theo bản năng bóp chặt vết thương băng bó, cơn đau dữ dội ập đến, lý trí cũng theo đó về. Cô gắng sức kìm nén nỗi sợ, run rẩy nhặt cuốn sổ lên, khóa ngăn kéo, như kiệt sức gục xuống bàn.
Hãy chờ thêm một chút nữa... chờ khi nào thêm thuốc...