Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 255: Ám Sát Sử Anh

Cập nhật lúc: 2025-11-01 05:04:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lần Sử Anh hao tổn ít công sức, nhưng cuối cùng trắng tay về, xem như nếm trải một phen thất bại đau đớn. Tô Dao vốn nghĩ bài học đó của sẽ giúp cô vài ngày yên , nào ngờ tin đồn nhanh chóng lan truyền.

Là tin đồn về cô. Có kẻ cô là phần tử phản động, kẻ theo qua vài đàn ông, cũng kẻ hãm hại Soái phủ.

Đủ loại, đủ kiểu, cái gì cũng .

Tin đồn cần bằng chứng, chỉ cần truyền , ắt sẽ kẻ tin theo.

Ngay cả những giúp việc trong Soái phủ, ánh mắt cô cũng thêm phần dò xét.

Tô Dao mặc kệ, coi như thấy, mặt Tiêu Túng càng nhắc tới một chữ, mỗi ngày ngoài việc chăm sóc , chỉ sách, tưới hoa, vẻ mặt thư thái tự tại.

Tiêu Uyên thì yên . Tan học hôm đó, khuôn mặt nhỏ của cô bé giận dữ đỏ bừng.

"Sao loại như chứ, đáng ghét quá !"

Tiêu Uyên đá văng chiếc giày, chân giẫm lên nền đất, rõ ràng là tức giận lắm.

Tô Dao đang báo, thấy động tĩnh chỉ ngẩng mắt liếc .

Tiêu Uyên nhanh chóng xếp giày dép ngay ngắn, bước gần, nhỏ giọng giải thích, "Có thể đuổi việc tài xế nhà ạ? Anh cứ luôn miệng hỏi thăm chuyện của chị, còn lan truyền lời đồn bên ngoài, em loại như ."

Tô Dao kinh ngạc cô bé, "Sao, khác gì là em tin nấy ?"

Tiêu Uyên mặt đỏ bừng, ấp a ấp úng lời.

Tô Dao lắc đầu bật , "Đã cứ, thì em tự xử lý là ."

Tiêu Uyên như ân xá, vội vàng chạy .

Tô Dao thấy thời gian cũng khá muộn, bèn lấy t.h.u.ố.c lên lầu cho Tiêu Túng.

Hắn đang dựa giường gọi điện thoại, chân mày nhíu chặt, trông chút dữ dằn.

Cô dừng ở cửa, lặng lẽ chờ đợi. Chẳng mấy chốc, Tiêu Túng nhận sự mặt của cô, đơn giản vài câu cúp máy, "Hôm nay xong thuốc, cho sờ tay một chút ?"

Tô Dao quen với sự vô liêm sỉ của , nhưng mỗi thấy, đầu ngón tay cô vẫn thấy ngứa ngáy.

Cô đặt t.h.u.ố.c lên tủ thấp, giơ tay véo mặt Tiêu Túng.

Người đàn ông hiếm hoi ngoan ngoãn, để mặc cô bày trò.

Cô véo một cái, kéo một cái, "Thật kỳ lạ, cũng biến thành khác, trơ trẽn thế ?"

Tiêu Túng ngửa đầu to, dưỡng bệnh yên mấy ngày nay, sắc mặt rốt cuộc khá hơn nhiều. Và cũng chiếc thỏi bình an đó đối với thật sự quan trọng đến , dạo thậm chí từng nổi giận một , ngay cả việc giận dữ cũng .

Khiến Tô Dao cũng nghĩ rằng, bản cô thật sự quan trọng với .

Cô lắc đầu, nghĩ ngợi lung tung nữa, thu tay định t.h.u.ố.c cho , nhưng tay giữ chặt.

Tiêu Túng nắm lấy tay cô, cố ý cọ cọ lên mặt vài cái nữa, mới hài lòng buông , vẻ thỏa mãn dài đầu giường.

Tô Dao khỏi liếc thêm.

Trước đây cô luôn cảm thấy Tiêu Túng thất thường khó lường, như một con ch.ó điên; giờ , thấy giống một con mèo lớn.

Nhận đang nghĩ gì, cô vội vàng thu liễm tâm thần, tháo băng gạc, t.h.u.ố.c cho Tiêu Túng.

t.h.u.ố.c thì dễ, băng bó dễ dàng gì. Không lâu , Tiêu Túng khó chịu khắp nơi; là vết thương thật sự ngứa, dù thì cũng ngừng cọ qua cọ , cơ bụng săn chắc với đường nét rõ ràng thỉnh thoảng cọ tay Tô Dao.

Tô Dao cọ đến nỗi nổi cáu, đành bóp một cái hông , "Anh thể yên một chút ?"

Tiêu Túng rên nhẹ một tiếng, buộc ngoan ngoãn.

"Sớm như thế xong ?"

Tô Dao nghiến răng , dùng sức quấn chặt băng gạc, chỉ quấn thêm một vòng nữa .

"Không …"

Tiêu Túng dài giường, "Không thở nổi nữa ."

Hắn giả vờ khéo, Tô Dao đành nới lỏng tay, định buộc băng gạc thì tay chộp lấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-255-am-sat-su-anh.html.]

"Thương đến thế ?"

Người đàn ông , trong mắt ánh lên sự khát khao nhiệt thành, mong mỏi nhận sự hồi đáp từ Tô Dao.

"Ai thương ."

Tô Dao qua loa, đẩy tay .

Tiêu Túng 'chê' một tiếng, vẻ thất vọng hiện rõ mặt, cái vẻ chân tình thành khẩn đó, hát kịch thì thật đáng tiếc.

Tô Dao đùa giỡn với , đ.á.n.h trống lảng: "Bữa tối ăn gì?"

Sắc mặt Tiêu Túng dịu xuống một chút, "Nấu một bát mì , giống như bát mì em nấu đầu tiên cho năm đó khi mới đến Soái phủ ."

Tô Dao cho rằng đang trêu chọc . Năm đó cô từng trải, lấy lòng Tiêu Túng nhưng , đành vứt hết nguyên liệu quý giá nồi nấu.

Một bát mì nấu chẳng gì, khiến Tiêu Túng chảy m.á.u cam cả ngày.

Cô liếc mắt trắng dãi Tiêu Túng, bưng khay t.h.u.ố.c bỏ .

Tiêu Túng trái càng vui hơn, dựa đầu giường khúc khích.

Tô Dao cảm thấy bất lực với , đành lắc đầu xuống lầu. Tiêu Uyên xử lý xong việc tài xế, đang sofa bài tập, thấy Tô Dao liền nở một nụ ngọt ngào.

Tô Dao trong chốc lát chợt thấy mơ hồ.

Hình như cuộc sống cô từng mong ước chính là như .

Tiếc rằng, từng chỉ là từng.

Cô chăm sóc Tiêu Túng ăn cơm xong, kiếm cớ ngoài.

Tin đồn càng lúc càng dữ dội, đương nhiên cô sẽ thật sự quan tâm, chỉ là giải thích tốn tâm tốn sức, cũng chẳng ý nghĩa gì với cô, chi bằng rút củi đáy nồi, dù thì cô cũng lấy mạng Sử Anh từ lâu.

Mấy ngày nay bất động, chỉ là đối phương mất cảnh giác mà thôi.

Giờ tính toán, thời gian cũng khá .

Cô đến phòng an bộ quần áo, rình ở ngoài cửa Văn phòng Công tác.

Không lâu , Sử Anh chạy ngoài, chặn một chiếc xe, gõ cửa kính, tranh luận kịch liệt điều gì đó, "Cục trưởng, ông giúp vài lời , thật sự là ngoài ý , hôm đó tất cả đều thấy đó Soái phủ, …"

Vân Vũ

"Công tử Sử, và phụ bao nhiêu năm giao tình, nếu khả năng, thể giúp ?"

Tôn Thiếu Phủ thở dài, "Bây giờ Thiếu soái Tiêu đang quậy dữ, mỗi ngày gọi điện mấy , Ủy ban Quân sự vốn thiên vị nhà, cũng mà, nên dạo tạm thời nghỉ ngơi một thời gian . Cậu là năng lực, còn nhiều cơ hội."

Sử Anh còn gì đó, xe của Tôn Thiếu Phủ rời .

Sử Anh tức giận tột độ, hậm hực đá một cái hòn đá bên đường, tức tối bỏ .

Tô Dao ấn nhẹ chiếc mũ đầu, cách hai bước theo .

Sử Anh về nhà, mà đến một căn hộ, "Chủ nhiệm Chu, ngoài uống chén nào."

Hắn hô một tiếng ở cửa, nhưng chỉ giúp việc Chu Bảo Thành nhà.

Trong bóng tối, Tô Dao rõ sắc mặt của Sử Anh, nhưng thể cảm nhận sự phẫn nộ đó.

"Không nhà? thấy về, giờ nhà?"

Giọng Sử Anh nghiến răng nghiến lợi vang lên, "Bình thường một tiếng , một tiếng , chuyện gì tìm đến , đều giúp các ngươi giải quyết, giờ gặp chuyện, là đều tránh mặt đấy hả?"

Hắn đ.ấ.m một cú cửa, "Chu Bảo Thành, ngươi đợi đấy!"

Hắn định , Tô Dao nheo mắt.

Đã Sử Anh thù hận Chu Bảo Thành, cô chi bằng giúp họ một tay, thêm chút rắc rối cho .

Cô giơ tay, nhắm bóng trong bóng tối —

"Đùng!"

 

Loading...