Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 249: Lệnh Khám Xét
Cập nhật lúc: 2025-11-01 05:03:59
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn bản năng bước về phía hai bước, tức giận đến nắm đ.ấ.m đều răng rắc vang lên, từng thấy qua vô liêm sỉ đến mức !
Nếu Tiêu Túng lúc thương quá nặng, thật túm cổ lên đ.á.n.h cho một trận thật đau.
Tiêu Túng , khóe mắt khẽ nhướng, trong đáy mắt đầy thách thức.
Tiếng nghiến răng của Thẩm Tri Du trong chốc lát trở nên rõ ràng, nhịn .
Hắn bước lớn tới, nhưng cánh tay khác kéo , đầu , liền thấy Tô Dao.
Nếu như lúc là phẫn nộ, bây giờ chính là chấn kinh, khó thể tin nổi Tô Dao, Tô Dao tin lời của tên tiểu tử ?
"Tô Dao, em…"
Hắn nhịn mở miệng, Tiêu Túng đột nhiên rên rỉ một tiếng, "Tô Dao, em xem giúp vết thương, cảm giác đau như ?"
Tô Dao thu hút sự chú ý, kịp gì, vội vàng bước tới vén chăn lên xem, vết thương vẫn , băng gạc vẫn trắng như tuyết, vết m.á.u nào thấm .
Cô còn kịp phản ứng, Thẩm Tri Du nổi giận , từng chữ một, nghiến răng : "Anh đau chỗ nào? Cũng cho thử?"
Vân Vũ
Tiêu Túng thèm để ý đến , chỉ tái nhợt mặt kéo lấy tay Tô Dao.
Thái dương Thẩm Tri Du giật giật, dù vẫn là đó, nhưng từng cảm thấy Tiêu Túng đáng ghét đến thế.
"Tô Dao, em đừng …"
"Tri Du,"
Tô Dao đột ngột ngắt lời , "Anh về ."
Thẩm Tri Du sững sờ, đó khí , trừng trừng Tiêu Túng từ xa, chờ đấy, nếu trả món nợ , sẽ còn họ Thẩm.
Hắn rời khỏi phòng, Tô Dao kéo góc chăn cho Tiêu Túng, "Em tiễn một chút, nghỉ ngơi ."
Hiếm thấy Tiêu Túng cố giữ , thẳng thắn : "Còn về ?"
Tô Dao thoáng chốc mơ hồ, khi định thần khẽ mím môi, "Đương nhiên, ăn trắng mặc trắng…"
"Chỉ cần hai chữ đầu thôi là ."
Tiêu Túng thở dài nhẹ ngắt lời cô, giọng điệu vô cùng bao dung, "Vậy đợi em về."
Tô Dao ngây , bản năng , nhưng gắng gượng kìm nén, vội vã bước khỏi phòng.
Thẩm Tri Du là đoán cô chuyện , vẫn còn đang giận dỗi, dù thì vẫn ở sân vườn , chống nạnh đang thở sâu.
Nghe thấy tiếng bước chân, lập tức , khi thấy Tô Dao, rõ ràng là nghiến răng ken két, "Đừng với em thật sự tin lời bậy của Tiêu Túng, thể là loại như ?"
Hắn vốn định giải thích, nhưng trong đầu là hình ảnh Tiêu Túng lúc nãy khiến tức điên, nên bốc hỏa, "Lúc nhảy xuống, đầu chạm đất ? Làm quen một thứ như ? Em xem bộ dạng của lúc nãy, từng thấy ai đáng ghét như !"
Hắn càng càng tức, m.á.u từ gò má lan xuống tận cổ, "Chẳng trách Trần Thi Ninh tuyệt giao với , là , cũng tuyệt giao."
"Được , đừng tức nữa, em là như ."
Tô Dao vội vàng trấn an , Thẩm Tri Du hít một thật sâu, gượng ép nén xuống cơn giận, nhưng chân mày nhíu chặt, "Vậy, Tô Dao, rõ ràng em đang dối, mà vẫn thiên vị ? Em đừng quên…"
"Em ."
Tô Dao hạ thấp giọng ngắt lời , "Chính vì càng thể vạch trần , nhân lúc đang dưỡng thương trong phủ, thuận tiện cho hành động."
Thẩm Tri Du sửng sốt, tâm tư phức tạp, lúc nãy, trong đầu Tô Dao nghĩ đến những chuyện ?
Hắn cảm thấy hổ thẹn, lớn tuổi hơn Tô Dao nhiều như , tâm trí bằng cô kiên định.
"Là thất thố, sẽ nắm lấy cơ hội ."
Hắn xin , từ trong xe lấy chiếc túi tay của Tô Dao, "Cái em bỏ quên."
Tô Dao tiếp nhận túi, đưa mắt Thẩm Tri Du rời , , liền thấy Tiêu Túng khác đỡ , đang dừng ở cửa, là , đó một lúc .
Tô Dao và cách xa , dù cách xa như , Tiêu Túng thể thấy cô và Thẩm Tri Du gì, nhưng trong lòng vẫn thót , nhưng nhanh chóng kìm xuống, "Sao tự tiện như ? Cũng dùng cáng."
"Chỉ vài bước thôi…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-249-lenh-kham-xet.html.]
Tiêu Túng lên tiếng, sự yếu ớt lộ rõ.
Tô Dao vội vàng đỡ một tay, cùng Tiêu Dực đưa về tòa nhà chính.
Chỉ là đỡ đỡ, sức nặng của Tiêu Túng dồn hết lên cô, cô bản năng liếc sang bên cạnh, lúc mới thấy Tiêu Dực lúc nào dừng , ống quần còn một vết bùn hình bàn chân rõ rệt.
"… Tiêu phó quan ?"
Tiêu Dực mặt đầy bất đắc dĩ, thôi.
"Có lẽ ngã thôi."
Tiêu Túng lên tiếng , ho một tiếng.
Tô Dao cũng kịp hỏi thêm, vội vàng điều chỉnh tư thế, đỡ trở về tòa nhà chính.
Chỉ đến lầu hai, Tiêu Túng chịu động đậy nữa.
"Tô Dao, nổi nữa , vết thương đau quá, hình như sắp nứt …"
Ánh mắt lén liếc sang.
Tô Dao thở dài, cố ý, nhưng xem thật sự thương, vẫn đỡ phòng , nhưng xuống, bên ngoài vang lên một trận ồn ào, động tĩnh lớn đến mức ngay cả cô ở lầu hai cũng thấy vô cùng rõ ràng.
Cô đầu xuống lầu, thoáng thấy Sử Anh bước lớn , phía lưng theo lố nhố ít điều tra viên của sở việc.
Tô Dao tim đập thình thịch, dù đối phương là nhằm Tiêu Túng, nhưng trong lòng vẫn chút bất an.
Trận thế , thật nhỏ.
Quản gia suốt đường cố gắng ngăn cản, nhưng vẫn xô cho lảo đảo hai bước, Tiêu Dực vội vàng đỡ lấy , sắc mặt đen như mực, "Để , để gây chuyện."
Sử Anh ngơ , mắt ngẩng lên đối diện với khuôn mặt Tô Dao, đầy khinh miệt chằm chằm đối phương, nhưng lời với cô, "Thiếu soái, , chúng là đường đường chính chính bước ."
Khi chuyện, rung rung tờ giấy trong tay.
Dù cách quá xa, rõ đó gì, nhưng Tô Dao cũng phần nào đoán , nên là thứ như lệnh khám xét.
Mối thù mới cộng với oán cũ, Sử Anh nhất định sẽ c.ắ.n c.h.ế.t Tiêu Túng.
Trong lòng cô nhẹ nhõm, nhưng phía vang lên một tiếng rên, cô vội vàng đầu, chỉ thấy Tiêu Túng đang cố gắng dậy từ giường.
Vết thương nãy còn , lúc đỏ lòm một mảng.
Trong lòng Tô Dao đột nhiên nảy sinh một chút hối hận, cô đích thực hai đấu đá sống c.h.ế.t, nhưng nghĩ sự tình trùng hợp như , Tiêu Túng bây giờ thương thành thế.
Bây giờ, còn đối mặt với sự khó của Sử Anh…
Cô bước nhanh tới, đỡ dậy, động tác nhỏ nhặt, khiến Tiêu Túng đau đến cơ hàm căng cứng, đờ tại chỗ.
"Hay là, em xuống xem ."
Tô Dao bản năng lên tiếng, Tiêu Túng dừng một lúc lâu mới cúi mắt sang: "Hắn ác cảm với em… chỉ sợ em xuống, sẽ trở thành cái đích cho mũi tên…"
Tô Dao đầu ngón tay thít chặt, nhưng dám đối diện với ánh mắt .
Cô hối hận vì tính toán Tiêu Túng, nhưng trong lòng khó chịu.
Dưới lầu đột nhiên ồn ào, Tiêu Túng bước chân , Tô Dao đành theo , đến đầu cầu thang thấy các điều tra viên tản , định khám xét trong phủ.
"Các gì? Đây là Soái phủ, ai cho phép các ngang ngược như ? Ngăn họ cho !"
Quản gia hô một tiếng, dẫn theo hầu xông tới, trong khoảnh khắc cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
"Tất cả dừng tay."
Tiêu Túng lên tiếng, dù giọng yếu ớt, cũng mệt mỏi thấy rõ, nhưng tiếng hữu dụng hơn nhiều so với tiếng hét của quản gia lúc nãy, những điều tra viên như cào cào tản lập tức dừng bước.
Sử Anh ngẩng đầu lên, mỉm , "Thiếu soái, hôm nay e rằng ngài ngăn nổi , lệnh khám xét do Phó cục trưởng Đái và Trần bộ trưởng Ủy ban Quân sự cùng ký, ngài dám kháng lệnh ?"