Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 245: Người muốn giết ta?

Cập nhật lúc: 2025-11-01 05:03:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Người thả !"

Trần Thi Ninh gào thét t.h.ả.m thiết như ma kêu sói tru, sức cào cấu.

Tiêu Túng kịp đề phòng, cào hai vệt mặt, lập tức giận đến nét mặt xanh mét. Hắn túm lấy móng vuốt của Trần Thi Ninh, giận đến mức chỉ bẻ gãy ngay, cố gắng nhịn hết mức mới ép cơn hỏa khí, đẩy quán rượu nhà họ Trần.

Trần Thi Ninh bất ngờ kịp phòng , đ.â.m sầm cái bàn.

Những thực khách đang ăn cơm hát đều giật nảy , ngay cả đang hát sân khấu cũng dừng , kinh ngạc sợ hãi về phía họ.

"Thiếu soái?"

Người chủ quán nhận Tiêu Túng, vội vàng nghênh đón lên. Tiêu Túng thở hổn hển, nhưng gì, chỉ trừng mắt Trần Thi Thi Ninh.

Chủ quán theo ánh mắt , lúc mới phát hiện đ.â.m bàn là Trần Thi Ninh, vội vàng bước tới định đỡ dậy, nhưng Tiêu Túng một cái đẩy .

"Chuẩn cho một phòng riêng, hai chúng chuyện ."

"Ta chuyện gì để với cả…"

Trần Thi Ninh giãy giụa phản kháng, Tiêu Túng nhét một miếng điểm tâm miệng, cưỡng ép bịt kín.

Chủ quán thấy cảnh tượng run sợ hãi hùng, nhưng dám ngăn cản, chỉ thể chỉ lên lầu, "Phòng riêng Huyền Anh vẫn luôn trống."

Tiêu Túng lôi Trần Thi Ninh thẳng.

Bọn vệ sĩ thấy động tĩnh phía , hùng hổ xông , đ.â.m đầu gặp hai , lập tức sững sờ tại chỗ, trong phút chốc nên tiến nên lùi.

Tiêu Túng một tay đẩy đó , lôi Trần Thi Ninh lên lầu.

"Chủ quán, đó là thiếu gia ?"

Tên vệ sĩ nhịn lên tiếng, chủ quán xác nhận, sợ hãi mặt mày, "Vậy chúng quan tâm ? Dáng vẻ lúc nãy của Thiếu soái trông lắm."

"Ta gọi điện hỏi tiểu thử một chút."

So với nỗi lo lắng của , Trần Thi Ninh ngược dường như trở thành loại lưu manh sợ trời đất, mặt vẻ bất cần đời, Tiêu Túng bằng ánh mắt căm hận. Nếu miếng điểm tâm trong miệng quá to, vẫn nuốt xuống, sợ rằng giờ mở miệng khiêu khích .

So với , Tiêu Túng dường như bỗng mất hết sức, cửa dựa giường sập. Hắn đưa tay xoa xoa cánh tay, lúc nãy quá tức giận, khi tay để ý, vết thương bắt đầu đau.

Trần Thi Ninh rõ ràng , lôi miếng điểm tâm trong miệng , khinh bỉ, "Vết thương đau chứ gì? Đáng đời, vết thương của mãi khỏi, chính là do thiếu đức."

Tiêu Túng mở miệng, thần sắc bình lặng như giếng cổ.

Kỳ thực dễ kích động, đặc biệt là những lời vô thưởng vô phạt . Hắn chỉ đang nghĩ, thế nào và Trần Thi Ninh trở nên như thế .

Lúc đó nên chủ, nên để tự lựa chọn?

"Người câm ? Kéo lên đây, chính năng gì."

Trần Thi Ninh ném miếng điểm tâm trong tay về phía , Tiêu Túng nghiêng đầu tránh . Hắn từ từ thở một , "Thi Ninh, ngươi thật sự vị trí của nhà họ Trần ?"

Trần Thi Ninh khựng , hỏa khí bỗng bốc lên, chộp lấy trái cây bàn ném về phía Tiêu Túng, "Người nghĩ ? Trong đầu chỉ tính toán! Ta tức giận vì ngươi tính toán , ngươi lấy nhân tình! Tiêu Túng, cho ngươi , rộng lượng đến thế ."

Hắn thở gấp gáp, nghiến răng nghiến lợi, "Ai phản bội cũng , nhưng ngươi thì , ngươi dám thì sẽ khiến ngươi yên !"

Hắn chộp lấy ghế định ném, Tiêu Túng yên, đang định dậy ngăn thì mặt đất bỗng rung chuyển. Trong lúc sững sờ đó, chiếc ghế lao tới, sượt qua gương mặt .

"Trần Thi Ninh, đồ khốn nạn, ngươi thật sự đập c.h.ế.t !"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-245-nguoi-muon-giet-ta.html.]

Trần Thi Ninh định đáp trả, cửa phòng vang lên tiếng gõ, "Đại soái, thiếu gia, hai ngài chứ?"

Tiêu Túng gì, chỉ chằm chằm cửa, thần sắc chút nguy hiểm. Động tĩnh lúc nãy do vài gây , bên ngoài cửa đây rốt cuộc là bao nhiêu ?

Trần Thi Ninh cũng nhận thấy , hướng ngoài cửa hô một tiếng, "Tất cả xuống , đừng quan tâm bọn , bọn tự giải quyết."

Tiêu Túng khẽ, "Ngươi xác định bảo họ ? Chi bằng cùng lên , nếu hôm nay ngươi khỏi đây."

Trần Thi Ninh lập tức kích động, lao về phía , "Ngươi hung hăng cái gì? Ngươi nghĩ ngươi ghê gớm lắm ? Lão tử từng đ.á.n.h ngươi!"

Hắn bóp cổ Tiêu Túng, định đè xuống đất, nhưng chỉ trong chớp mắt, đè trở thành . Trần Thi Ninh cuống giận, giãy giụa tứ chi, bất ngờ chạm vết thương của Tiêu Túng. Hành động của khựng , tay di chuyển trong một chút, cào mấy vệt m.á.u cổ Tiêu Túng.

Tiêu Túng sờ lên cổ, thấy đầy m.á.u tay, tức giận chấn động, sững sờ một lúc lâu, cố gượng , "Ai dạy ngươi đ.á.n.h như ? Ngươi đây là…"

Lời còn dứt, tiếng s.ú.n.g chói tai đột nhiên vang lên. Tiêu Túng kịp phòng , vai trúng đạn, cũng lực đạn kéo ngã nhào xuống đất.

Hắn rên lên một tiếng, ôm vai trốn tủ, thể tin nổi Trần Thi Ninh, nhưng môi run rẩy mấy , thốt nên lời.

Chỉ gương mặt đỏ bừng, là tức giận đau khổ.

"Đừng như ."

Trần Thi Ninh hồn từ chấn động, "Ta lệnh cho ai b.ắ.n cả."

Hắn bò dậy từ đất, hướng ngoài cửa hô một tiếng, "Ai bảo các ngươi bắn? Không trong chỉ hai chúng thôi ?"

Bên ngoài ai trả lời, nhưng cũng tiếng bước chân.

Trần Thi Ninh xắn tay áo bước ngoài, "Để xem thử là thằng mù nào bắn, việc của lão tử, cần các ngươi nhúng tay!"

"Đừng ngoài!"

Tiêu Túng vô thức lên tiếng, nhưng dứt lời, một phát đạn nữa từ ngoài cửa b.ắ.n . Rõ ràng chỉ cách một cánh cửa, đối phương nhắm b.ắ.n Tiêu Túng vô cùng chuẩn xác. May mà đang trốn tủ, nên phát đạn đó chỉ b.ắ.n trúng bình hoa tủ.

biến cố bất ngờ , một nữa khiến Trần Thi Ninh kinh hãi.

Hắn hoảng hốt , bước về phía Tiêu Túng, "Người chứ?"

Tiêu Túng gì, ôm lấy vai đang chảy máu, lặng lẽ .

Trần Thi Ninh mà phát bực, "Ta , sắp đặt, đừng như !"

Tiêu Túng cúi mắt, khổ, "Trần Thi Ninh, đây là địa bàn của nhà họ Trần ngươi, bên ngoài là nhà họ Trần, ngươi liên quan đến ngươi… Chính ngươi tin ?"

Trần Thi Ninh há miệng, phản bác, nhưng một phát đạn xuyên qua lớp giấy dán cửa, b.ắ.n thẳng về phía Tiêu Túng.

Những mảnh vỡ từ viên đạn b.ắ.n tứ phía như ám khí, vài mảnh thậm chí sượt qua gương mặt Trần Thi Ninh.

Lời phản bác sắp thốt bỗng nữa. Trần Thi Ninh bước ngoài, xem thử rốt cuộc là ai to gan lớn mật, dám ám sát Tiêu Túng.

Vân Vũ

phía bỗng vang lên một tiếng "cạch", "Dừng ."

Trần Thi Ninh khựng , từ từ , thấy họng s.ú.n.g đen ngòm đang chĩa về phía , mà bàn tay cầm s.ú.n.g , thuộc về Tiêu Túng.

"Khốn nạn…"

Hắn run rẩy lên tiếng, "Ngươi… ngươi dám chĩa s.ú.n.g ."

 

Loading...