Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 173: Trong mắt em, anh lại là người như thế ư?

Cập nhật lúc: 2025-11-01 05:01:26
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiêu Uyên sững , còn quan hệ gì nữa ư?

Không còn quan hệ gì nữa là ý gì?

Cô bé ôm chặt cánh tay Tô Dao, gương mặt nhỏ đầy hoang mang: "Chị chỉ là bỏ nhà thôi mà, thể về ? Em xin chị nữa , lâu như mà chị vẫn nguôi giận ?"

Tô Dao đặt chiếc khăn tay tay cô bé, ánh mắt bình thản.

Tiêu Uyên hiểu lầm . Những kẻ bỏ nhà hai loại: một loại nghĩ rằng sự của là sự trừng phạt đối với những , loại chỉ đơn thuần cắt đứt với quá khứ.

từng cảm thấy việc rời sẽ tạo ảnh hưởng gì với em nhà họ Tiêu. Cô rõ hơn ai hết vị trí của trong lòng họ, vì chuyện gì mà tức giận chỉ là vô lý. Cô chỉ tránh xa họ, tìm một cách sống khác.

Nếu cần cô, cả đời cô sẽ trở .

, gặp Tiêu Uyên, trong lòng cô dù gợn sóng, nhưng tuyệt đối là vui mừng. Chỉ là cô sẽ gì một đứa trẻ, chỉ mời cô bé rời .

"Tiêu Uyên, nữa, và Phủ Sái, và Thiếu soái, và em, xưa nay từng quan hệ gì. Về đừng tới nữa."

Tiêu Uyên hoảng sợ, ôm chặt cánh tay Tô Dao chịu buông, nhưng Tô Dao vô cùng kiên quyết đẩy cô bé .

"Tô Dao, Tô Dao…"

Cô bé gào, định bò dậy đuổi theo.

"Tiêu Uyên."

Giọng quen thuộc chợt vang lên từ cửa. Tiêu Uyên ngoảnh đầu , liền thấy Tiêu Túng ở cửa, đang kìm nén để bước .

"Đại ca, khuyên Tô Dao , cô chịu về với em."

Tiêu Túng thần sắc phức tạp. Dù nhắc đến Tiêu Uyên, thái độ của Tô Dao rõ ràng, nhưng tận mắt thấy sự lạnh nhạt của cô dành cho Tiêu Uyên, trái tim vẫn chìm xuống.

Hắn sâu Tô Dao một cái, kìm nén lên tiếng: "Làm phiền cô ."

Tô Dao ghế, tiếp tục chải tóc cho Thẩm Tri Tâm. Nghe , cô chỉ lạnh nhạt liếc một cái: "Thiếu soái khách sáo. Dựa tình giao hữu giữa và Tri Du, đây tính là phiền phức. vẫn xin dùng chút tâm. Nếu thực sự xảy chuyện gì, gia tộc họ Thẩm nhà thể gánh vác nổi."

Gia tộc họ Thẩm nhà ?

Tiêu Túng thầm nhắc mấy câu , sắc mặt tối sầm, nhưng gì thêm, chỉ Tiêu Uyên: "Về thôi."

"Em về."

Tiêu Uyên những gần, ngược còn lắc đầu lùi về phía : "Cô về thì em ."

Nói , cô bé về phía Tô Dao, như cầu xin như chất vấn: "Tô Dao, chị thực em nữa ?"

Tay cầm chiếc lược khẽ dừng . Tô Dao cảm thấy bất lực. Hai em nhà , đều một dạng như .

Cô buộc đuôi tóc cho Thẩm Tri Tâm xong, dậy bước về phía Tiêu Túng.

Trái tim Tiêu Túng đập thình thịch, trong khoảnh khắc, thậm chí căng thẳng đến mức các đầu ngón tay tê dại.

Lẽ nào Tiêu Uyên khiến cô mềm lòng?

Kể từ khi hai gặp , đây là đầu tiên cô chủ động bước đến gần .

Hắn vô thức co các đầu ngón tay, nhưng thể xoa dịu sự tê dại đó, ngược trái tim càng đập nhanh hơn.

"Tô Dao…"

Hắn thầm gọi một tiếng. Theo âm thanh đó lắng xuống, Tô Dao đến mặt, chỉ cách một bậc cửa.

"Thiếu soái, bản rõ ràng như , nhưng thực sự khiến bất ngờ."

Nghe giọng điệu , Tiêu Túng đầy nghi hoặc: "Cái gì?"

"Để một đứa trẻ lớn như tới đây để mua sự thương hại, Thiếu soái từng nghĩ, đường liệu thể xảy chuyện gì ?"

Tô Dao ngẩng mắt, chằm chằm : " tưởng dù thế nào, đối với đứa em gái Tiêu Uyên cũng chân thành yêu thương. Bây giờ xem , đối với Thiếu soái, quả thật hiểu."

Đồng tử Tiêu Túng đột nhiên mở to, hiểu ý của Tô Dao.

"Em nghĩ, Tiêu Uyên tới đây, là do cố ý?"

Vân Vũ

Tô Dao trả lời, nhưng sự chán ghét trong mắt lên tất cả.

Tiêu Túng tức giận đến run rẩy. Hắn thứ lành gì, nhưng từng nào giờ tính toán nhà như ?

Tô Dao ah Tô Dao, những năm tháng xem em như chim hoàng yến, lẽ nào từng tính toán em ?

"Em… như ?"

Hắn đưa tay định nắm lấy tay Tô Dao, nhưng cô khẽ giơ tay lên tránh né. Giữa hai rõ ràng chỉ cách một bậc cửa, lúc như cách một vực sâu.

Bàn tay cứng đờ giữa trung, mãi lâu Tiêu Túng mới thu về. Hắn chằm chằm mặt: "Em thực sự cho rằng, sẽ hèn hạ đến mức lợi dụng duy nhất của ?"

Tô Dao mở miệng, nhưng bỏ . Khi ngang qua Thẩm Tri Tâm, cô mới khẽ : "Giúp chị tiễn khách."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-173-trong-mat-em-anh-lai-la-nguoi-nhu-the-u.html.]

Tiêu Uyên thấy, vội vàng đuổi theo, Thẩm Tri Tâm ngăn : "Tiểu nhà họ Tiêu, giáo dưỡng của Phủ Sái, hẳn là la hét trong nhà khác chứ?"

Tiêu Uyên chặn họng, theo bóng lưng Tô Dao dần dần biến mất khỏi tầm mắt, nước mắt rơi xuống. Tô Dao lạnh nhạt với cô bé đến

"Em về ."

Thẩm Tri Tâm nắm lấy tay cô bé, dắt đến cửa: "Tẩu tẩu khỏe, cô cần tĩnh dưỡng. Em đừng đến phiền cô nữa."

Nói , cô bé định đóng cửa, nhưng Tiêu Túng giơ tay chặn cánh cửa, giọng khàn khàn cất lên: "Cô phát bệnh ?"

"Đây là chuyện nội bộ nhà họ Thẩm, tiện nhiều, xin Thiếu soái thứ ."

Thẩm Tri Tâm một lời cự tuyệt, tuổi còn nhỏ nhưng hề khuất phục sợ hãi.

Tiêu Túng tiếp tục quấy rối, im lặng rút tay .

"Đại ca, Tô Dao thực sự còn quan hệ gì với chúng nữa ?"

Tiêu Uyên đỏ mắt . Tiêu Túng lau vội lên mặt cô bé, nhưng hứa hẹn gì, chỉ thở dài: "Em ngoan ngoãn một chút, đừng chạy lung tung nữa, nguy hiểm."

Như để chứng minh cho lời , phía Tô Giới truyền đến tiếng nổ.

Tiêu Uyên sợ giật , theo phản xạ chạy tìm Tô Dao.

cổng viện đóng chặt, cô bé căn bản thể đẩy .

Trong đầu cũng hiện lên hình ảnh lúc nãy Tô Dao chỉ chăm sóc Thẩm Tri Tâm, trong lòng đau khổ ấm ức, suốt đường về cứ nức nở.

"Đừng nữa."

Hắn dừng xe cổng, nhưng mãi xuống xe, chỉ châm một điếu thuốc, dựa cửa xe im lặng hút.

Tiêu Uyên nhảy xuống xe, đỏ mắt : "Đại ca, Tô Dao chị Thẩm , nên mới em nữa ?"

Tiêu Túng giật , ngờ Tiêu Uyên suy nghĩ như .

Suy cho cùng vẫn là trẻ con, cô bé chỉ sai, nhưng những lời đó sẽ tạo tổn thương lớn thế nào, càng Tô Dao vì cô bé mà chịu bao nhiêu khổ đau.

"Uyên Uyên, đừng nghi ngờ tình cảm của Tô Dao dành cho em."

Hắn xuống xe, khó khăn xổm xuống, thẳng mắt Tiêu Uyên: "Em còn nhớ phát s.ú.n.g cô đỡ cho em ?"

Tiêu Uyên đương nhiên nhớ, nhưng cô bé tại Tiêu Túng nhắc đến chuyện , trong mắt đầy ngơ ngác.

"Vì phát s.ú.n.g đó, cô để di chứng."

Tiêu Túng trầm giọng , nhớ đến lúc Tô Dao phát bệnh, run rẩy trong lòng . Trái tim đau nhói kiềm chế , đưa tay đặt nhẹ lên vai Tiêu Uyên, giọng khàn khàn kể cho Tiêu Uyên chuyện về Tô Dao.

Kể về những đêm cô ngủ , kể về những tiếng ai oán thốt nên lời.

Gương mặt nhỏ của Tiêu Uyên trắng bệch: "Em , em … Tại với em?"

Tiêu Túng thở dài, xoa xoa mái tóc Tiêu Uyên. Bởi vì Tô Dao quan tâm em đó.

vì chuyện , khiến em áy náy, khiến em đau lòng.

càng như , mới càng thể tha thứ.

"Xin , xin …"

Tiêu Uyên ôm mặt . Cô bé nhớ cảnh giúp Tần Phương Niên bắt nạt Tô Dao; cũng nhớ cảnh dùng lời ác ý với Tô Dao. Nếu đổi vị trí, cô bé thực sự sẽ hận c.h.ế.t bản .

"Đại ca, cho em gặp Tô Dao nữa ."

Cô bé ôm cánh tay Tiêu Túng cầu xin: "Em xin thật ."

Tiêu Túng còn dám?

Lại đưa Tiêu Uyên một nữa, chẳng mặt Tô Dao, tự biến thành một tên súc sinh ?

Ánh mắt cô

Hắn hít một , giọng điệu trở nên cứng rắn: "Không tự ý chạy lung tung nữa, thì sẽ phạt em đó."

Tiêu Uyên phùng má, đẩy tay , tức giận chạy lên lầu.

Tiêu Túng cô bé đẩy cho lảo đảo, suýt ngã, Tiêu Dực vội tới đỡ. Hắn thở dài: "Thật là bất trung."

Tiêu Dực bất đắc dĩ: "Bác sĩ dặn tĩnh dưỡng, ngài cứ chạy lung tung."

Tĩnh dưỡng?

Tiêu Túng liếc cửa sổ tầng hai. Đợi đưa Tô Dao về, chữa khỏi chứng bệnh chân cho cô, nhất định thể tĩnh dưỡng thật .

 

Loading...