Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 16: Tiền Thôi Việc
Cập nhật lúc: 2025-10-31 17:16:41
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng điệu bình hòa, gợn sóng, dậy âm.
Dù là ở ngoài cửa kẻ trong phòng, đều sững sờ trong chốc lát.
"Ý cô thế là ?"
Giọng của Tần Phương Niên vang lên, so với lúc nãy còn cao giọng hơn.
"Bình thường là thế nào? Chẳng lẽ cô để bụng chút nào ? Đó là tửu điếm mà!"
Vân Vũ
Kim Cẩn tiếng ồn ào cho tỉnh táo , bất ngờ về phía Tô Dao. Thái độ của cô , ngoài dự tính của cô, nhưng nghĩ kỹ , cũng là dấu hiệu báo .
Dù hai năm nay, Tô Dao quá an phận. Chỉ là Tiêu Túng thèm cô , trong Thiếu soái phủ đương nhiên cũng chẳng buồn bỏ tâm tư, đến mức chẳng ai thực sự nhận sự đổi tinh tế .
Cô liếc đàn ông bên cạnh. Hắn im nhúc nhích, điếu t.h.u.ố.c vẫn kẹp giữa hai ngón tay, nhưng hút nữa, nụ nông nhạt mặt cũng chẳng biến mất từ lúc nào. Hắn cứ thế đó, cách khung cửa, trong phòng với vẻ mặt khó lường.
Tô Dao vịn tay lan can từ từ bước xuống lầu, mang theo sự bình tĩnh của kẻ ngoài cuộc, ánh mắt Tần Phương Niên như đang một đứa trẻ đang vô lý.
"Tiểu thư Tần, bớt giận . Cô thể ở đây, đủ để lên phận của chúng . Còn đến chuyện để bụng..."
Cô bất lực khẽ một tiếng, "Có quá ủy mị ?"
Tần Phương Niên chặn họng. Thực cô vốn là ăn khéo léo, đây là đầu tiên chặn đến mức nên lời.
Kim Cẩn bất giác nhớ chuyện tối hôm qua, nhớ nỗi lo lắng suốt đường , đột nhiên cảm thấy thật buồn .
Cô cúi đầu "chép" một tiếng, nhưng thấy những mảnh vụn t.h.u.ố.c lá rơi xuống. Điếu t.h.u.ố.c trong tay Tiêu Túng, chẳng từ lúc nào, bóp méo đến biến dạng.
"Tô Dao,"
Trong phòng vang lên giọng của Tần Phương Niên, dường như cô bình tĩnh , âm lượng nhỏ xuống, nhưng vẫn rõ ràng, "Trước đó còn nghĩ Thiếu soái đối với cô quá đáng, bây giờ mới thấy, đều là do cô tự chuốc lấy. Cô đối với Thiếu soái chân tình, thì thể mong đợi chân tình đối đãi với cô?"
Bàn tay Tô Dao đang vịn lan can khựng , như chạm đúng chỗ đau, nhưng hề phản bác.
Kim Cẩn cảm thấy vui. Tô Dao đúng là từng gây ít phiền phức, nhưng cô đối với Tiêu Túng cũng thật lòng thật . Hai năm chiến sự căng thẳng, Tiêu Túng đưa cô lánh nạn, cô nhất quyết chịu , sợ đến mức đêm đêm mất ngủ, cũng giữ ở bên cạnh .
Cô còn từng cứu Tiêu Uyên, thực sự là liều mạng để cứu.
Năm đó khi họ đuổi theo tới nơi, cô nhuốm máu, vẫn ôm chặt lấy Tiêu Uyên trong lòng. Nếu họ đến muộn một bước, Tô Dao bây giờ sớm là một đống xương trắng.
Nếu vì Tiêu Túng, cô nào đến nông nỗi ?
Tần Phương Niên tư cách để cô như .
"Tần..."
Cô định lên tiếng, nhưng giọng nghiến răng của Tần Phương Niên át mất, "Cô cứ chờ , sớm muộn gì cũng sẽ kết quả với Thiếu soái. Đến lúc đó, cô sẽ là đầu tiên đuổi ."
Kim Cẩn bật giận dữ. Tần Phương Niên lấy tự tin ?
Cô nhấc chân định bước , nhưng bên trong vang lên một tiếng khẽ, "Vậy chúc tiểu thư Tần như ý."
Kim Cẩn dừng bước. Đây là lời Tô Dao ?
Tô Dao vẫn là dáng vẻ ôn hòa như lúc nãy, nào chút nào ý vị khó qua, đối mặt với sự khiêu khích ngang ngược của Tần Phương Niên, cô thậm chí vô sự, "Đến lúc đó, còn mong tiểu thư Tần thổi cho ít gió bên gối, cho thêm chút tiền thôi việc."
Lời dứt, cô gật đầu chào từ biệt, như chuyện gì bước nhà ăn.
Phòng khách yên tĩnh trở , Tần Phương Niên thực sự chặn họng.
Ngay cả Kim Cẩn cũng gì hơn. Nếu tận mắt chứng kiến Tô Dao năm xưa vì Tiêu Túng mà bất chấp tính mạng, t.h.ả.m thiết điên cuồng, lẽ cô cũng thực sự tin rằng cô đến Thiếu soái phủ chỉ vì tiền.
Con thể đổi triệt để đến ...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-16-tien-thoi-viec.html.]
Cô vô cùng cảm khái, bên tai bỗng vang lên một tiếng lạnh. Cô vội ngoảnh đầu, nhưng chỉ kịp thấy một bóng thoáng qua, thì Tiêu Túng lên xe.
Đây là định nữa .
Tô Dao ngoan ngoãn như , vui?
Tâm trạng Kim Cẩn u ám, một mặt cảm thấy Tiêu Túng thật khó hiểu, mặt khác - hôm nay phiên trực của cô, thể đổi khác lái xe ?
cô cũng dám nhiều, chỉ thể nghiến răng nghiến lợi leo lên khoang lái.
Chiếc xe vùn vụt rời khỏi Thiếu soái phủ.
Không còn tiếng cãi vã, tiếng gầm rú của động cơ trở nên vô cùng chói tai. Dù là Tần Phương Niên Quản gia đều thấy, đều thò đầu ngoài . Thấy là xe của Tiêu Túng, họ đều chút bất ngờ.
Tiêu Túng về lúc nào? Sao còn cửa ?
"Thiếu gia?"
Quản gia đuổi theo gọi mấy tiếng, chiếc xe để ý, chẳng mấy chốc biến mất.
Hắn đành bỏ cuộc, thấy Tô Dao, giận kìm , "Cô thế là ý gì? , loại như cô đến Thiếu soái phủ chỉ là vì tiền, Thiếu gia còn tin, bây giờ cô cuối cùng cũng thừa nhận chứ?"
Quản gia giọng nghiến răng nghiến lợi. Hắn vốn luôn nghĩ loại như Tô Dao chân tình, nhưng khi cô thực sự thừa nhận, tức đến phát điên.
Tô Dao giả vờ thấy, thong thả dùng bữa sáng.
Quản gia tức giận đến mặt giật giật, nghiến răng : "Thiếu gia đều thấy , xem cô còn thể ở bao lâu!"
Lời dứt, bước khỏi nhà ăn, đúng lúc thấy Tần Phương Niên ngẩng đầu lên tầng ba. Nơi đó, là phòng của Tiêu Túng.
"Cô cái gì?"
Hắn trầm giọng quát, "Cô và Tô Dao là cùng một giuộc, đừng tưởng rằng cô , cô thể ở ."
"Ông quản ?"
Tần Phương Niên lạnh một tiếng, "Chỉ cần Thiếu soái thích, ông thể gì ?"
Hai cãi ầm ĩ, Tô Dao coi như thấy, dùng xong bữa sáng liền lên lầu.
Lúc nãy cô thực cũng thấy tiếng động cơ, là Tiêu Túng về, cũng thể thấy những lời cô . , thì chứ?
Cô rõ, Tiêu Túng hề quan tâm đến cô, dù chỉ một chút.
Vì , cô gì gì, đối phương cũng sẽ để ý, thực sự cần quá lên.
Cô trở về phòng , lôi từ gầm giường một cái rương, bên trong lẻo tẻo vài đồng Đại Dương và mấy cuộn tiền Tây, cùng bốn năm lọ t.h.u.ố.c giảm đau.
Đối với thường thì là ít, nhưng bóng của gia nghiệp lớn như Thiếu soái phủ, thì thật đáng thương.
Tiêu Túng thực keo kiệt, ăn mặc ở điều đều là loại , châu báu trang sức cũng tặng ít, nhưng tiền mặt ít khi cho. Ngoài năm mươi đồng tiền tiêu vặt mỗi tháng, gì khác.
Cô còn mua thuốc, hai năm trôi qua, dù tiết kiệm thế nào, cũng chỉ dành dụm chừng . Dù đổi hết thành t.h.u.ố.c giảm e cũng đủ, cô còn ăn cơm.
Cô khẽ thở dài, cũng Tần Phương Niên khi nào mới thể 'hạ' Tiêu Túng, thể thuyết phục đối phương, thực sự cho cô thêm chút tiền thôi việc ...
Nếu thực sự , chỉ thể đem đồ trang sức cầm .
Cô cất chiếc rương, nhét về gầm giường. Cô cũng sợ mất cắp, căn phòng của cô ngoài Tiêu Túng sẽ khác , mà , ước chừng mấy ngày tới cũng sẽ tìm cô .
Chỉ là cô ngờ rằng, mấy ngày tiếp theo, Tiêu Túng những tìm cô, mà ngay cả Thiếu soái phủ cũng về.