Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 150: Cô ấy quan trọng hơn anh từng nghĩ

Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:49:25
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một câu , như mũi d.a.o đ.â.m thẳng Tiêu Túng, khiến run rẩy kiềm chế .

Hắn túm chặt cổ áo Trần Thi Ninh, giọng run run gầm lên: "Ta vì Tô Dao, tại ngươi vẫn những lời ? Ta , cô , cô cả!"

Trần Thi Ninh vốn tính tình ôn hòa, phụ họa theo , ngược tung một quyền đ.á.n.h tới: "Ngươi còn tự lừa dối bản đến khi nào nữa?!"

Tiêu Túng ba ngày liền chợp mắt, một quyền đ.á.n.h cho lảo đảo lùi hai bước, vấp bậc thềm, ngã phịch xuống đất.

Trần Thi Ninh chút nương tay, bước lớn đuổi theo, đè lên , cũng túm chặt cổ áo , "Tiêu Túng, chúng đều hậu quả nếu Tô Dao t.h.u.ố.c là thế nào. Cô bỏ mang theo thuốc, chính là ý định về. Dù cô c.h.ế.t ở bên ngoài, cũng thể về. Ngươi rõ ràng hiểu, ngươi sớm sẽ về !"

"Im miệng!"

Kẻ đáng lý kiệt sức, vì những lời của Trần Thi Ninh mà nổi trận lôi đình. Hắn lật đè Trần Thi Ninh xuống đất, giơ tay trả một quyền.

Hắn gằn giọng: "Ngươi căn bản hiểu Tô Dao, ngươi tư cách gì để bừa? Ngươi nhát gan thế nào, ngươi sợ c.h.ế.t , cô căn bản thể rời xa !"

"Vậy tại về?!"

Trần Thi Ninh ghì chặt cổ tay , ném khỏi , cũng màng gì đến hình tượng nữa, há mồm gào trả: "Ba ngày , nếu cô về, bò cũng bò về , ngươi thấy bóng dáng cô ?!"

"Im miệng! Ta bảo ngươi im miệng!"

Đôi mắt Tiêu Túng đỏ ngầu, hất một cái chân Trần Thi Ninh, kéo mới dậy ngã xuống ngay lập tức. Trần Thi Ninh ngã mạnh xuống đất, chọc giận, tay còn chừa tình, đ.á.n.h tơi bời với Tiêu Túng.

Động tĩnh của hai nhanh chóng kinh động đến những trong phủ. Vệ binh và hầu từ xa, nhưng ai dám tới gần.

Quản gia sốt ruột gào lên: "Đừng đ.á.n.h nữa, thiếu gia, Trần thiếu, đừng đ.á.n.h nữa, thương thì đây?"

Ông sốt ruột đến mức trán đầy mồ hôi, nhưng sức ngăn cản. Chẳng mấy chốc, bên lầu phụ cũng thấy động tĩnh. Tiêu Dực dìu, từ từ bước từ lầu phụ. Nhìn thấy hai đ.á.n.h t.h.ả.m bại như , mặt lạnh nhạt vô cảm.

Việc hỉ hẹn thành, dù luôn lì trong lầu phụ dưỡng thương, cũng thể nhận sự bất thường.

Thêm nữa, động tĩnh tìm trong phủ mấy ngày nay lớn như , dù điếc mù, cũng nên chuyện gì xảy .

Tô Dao bỏ , mang theo thuốc, đến giờ vẫn về.

Hắn chợt nhớ nụ của Tô Dao ngày hôm đó.

Lúc cảm nhận sai, Tô Dao thực sự .

Chỉ là ngờ, cô sớm tính toán chuyện rời , quyết tuyệt như , âm thầm một tiếng động, cho khác chút cơ hội nào để vãn hồi.

"Tô... Dao..."

Tiêu Dực khẽ gọi một tiếng, âm cuối cứ trì hoãn chịu buông xuống.

Sáu năm chung sống, đây là đầu tiên gọi tên Tô Dao, cũng sẽ là cuối cùng.

Người mà thầm thương trộm nhớ, dám thổ lộ, đến một lời tạm biệt cũng kịp ...

Hắn cúi , lặng lẽ ôm lấy ngực, lâu lâu mới gom đủ sức thẳng dậy, rút s.ú.n.g .

Tiếng s.ú.n.g chói tai vang lên, hai đang hỗn chiến khựng .

Tiêu Dực ném khẩu s.ú.n.g ngắn xuống, Tiêu Túng: "Thiếu soái, bình tĩnh một chút."

Trần Thi Ninh leo dậy , mắt thâm tím, Tiêu Túng cũng chẳng khá hơn là bao, khóe miệng đầy máu.

Hai ai gì. Mãi lâu , Tiêu Túng mới lên tiếng: "Tiêu Dực, ngươi cũng nghĩ Tô Dao sẽ về nữa ?"

"Thuộc hạ... hy vọng là như ."

"Ngươi gì?"

Tiêu Túng như hiểu, đầu sang. Tiêu Dực tránh né: "Dù ... cũng hơn là thể về."

Vừa dứt lời, dường như kìm nén nữa, khóe mắt lập tức ướt đẫm.

Tiêu Túng như bỏng, tiến lên, ngược lùi về một bước: "Tiêu Dực, ngươi điên ? Ngươi một đại trượng phu, vô cớ cái gì?"

Tiêu Dực gì, chỉ giơ tay che mặt, run rẩy. Ngay cả vết thương kịp lành hẳn của cũng giãn , m.á.u đỏ tươi từ từ thấm ướt băng gạc.

"Đừng nữa."

Tiêu Túng quát tháo, thể nổi bộ dạng của Tiêu Dực lúc . Dường như chẳng gì, nhưng như hết tất cả.

Tiếng nức nở đè nén vẫn tiếp tục. Nắm đ.ấ.m Tiêu Túng bóp kêu răng rắc: "Ta bảo ngươi im miệng, đừng nữa!"

Hắn quát một tiếng, Tiêu Dực vẫn mở miệng, nhưng một tiếng nấc khác hòa . Tiêu Túng từ từ , thấy Tiêu Uyên lúc nào , ngay ở cửa. Cô bé gào, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.

Cuối cùng cô bé cũng nhận , Tô Dao sẽ về nữa.

Hôm đó, cô bé chặn Tô Dao ở ngoài cửa phòng đàn. Về , cô bé sẽ bao giờ đến gần cô thêm một bước nữa.

"Sao ngươi cũng ?"

Tiêu Túng cất giọng khàn đặc: "Tô Dao... vẫn cả, các ngươi cái gì..."

Hắn mở miệng, quát thêm một tiếng nữa, nhưng cổ họng như nghẹn . Hắn cố gắng lâu mới tìm giọng của

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-150-co-ay-quan-trong-hon-anh-tung-nghi.html.]

"Đều bảo các ngươi... đừng nữa mà..."

Hắn khó nhọc cất lời, nhưng âm thanh nhỏ đến mức chỉ chính thấy.

Bên tai vẫn vang lên tiếng đau thương tột độ, ngay cả những hầu cũng nhiễm theo, bắt đầu nức nở.

Một nỗi hoảng sợ to lớn trào dâng, chợt chạy trốn.

Hắn thể ở đây nữa, nếu ở thêm, cũng sẽ tin những lời vu vơ mất.

Hắn bước chân lên xe.

Trần Thi Ninh c.h.ử.i thề một tiếng, vội vàng theo leo lên xe, một tay đè tay : "Ngươi ?"

"Đâu cũng , thể ở đây, thể nữa..."

Tiêu Túng lẩm bẩm, thấy định đến lão gia của nhà họ Tiêu, Trần Thi Ninh mới buông tay .

Xe lao vút , chẳng mấy chốc, Trần Thi Ninh nhận nơi họ định đến — Hạ Bách Thịnh.

Nơi vẫn còn đang lùng sục, thấy Tiêu Túng đến, nghênh đón, nhưng Tiêu Túng ngơ. Hắn chỉ tìm một nơi yên tĩnh, , để một tĩnh tâm.

Hắn khác , càng khác .

tiếng bên tai cứ một hồi tiếp nối, ngừng nghỉ.

Đừng nữa, đừng nữa, đừng nữa...

Hắn dùng lực lắc đầu, lao một con hẻm.

Con hẻm sâu hun hút, hẹp dài, dường như điểm kết thúc. Hắn mặc kệ, cúi đầu tiếp. chẳng mấy chốc, phát hiện tình cảnh mắt quá đỗi quen thuộc.

Sau đó, một vết xước càng quen thuộc hơn lọt tầm mắt, thể kiềm chế run lên. Đây là vết xước Tô Dao để .

Hắn chui đúng con hẻm .

Hắn về. Hắn đây, thấy những vết xước .

Vân Vũ

Hắn bước những bước dài, nhưng dường như thể nào . Rõ ràng đây khi tìm kiếm, lâu mới tìm thấy một vết tích, mà giờ đây dường như khắp nơi đều là.

Mỗi thấy một vết, như đ.â.m một nhát.

Như thể ánh mắt chút lưu luyến của Tô Dao khi qua cửa kính ô tô.

Bước chân đột nhiên dừng , thể run rẩy kiềm chế.

Hắn còn chút sức lực nào để tự lừa dối bản nữa.

Tô Dao, rốt cuộc... em thực sự sẽ về nữa, ?

Không về thì thôi, căn bản ...

Hắn dùng hết sức lực lừa dối chính , nhưng thể mềm nhũn. Trần Thi Ninh vội đỡ , nhưng căn bản đỡ nổi.

Thân thể Tiêu Túng như một đống bùn nhão, ngã phịch xuống nền đất đầy bùn dơ.

Một vết xước càng sâu hơn lọt tầm mắt, sâu đến nỗi ngay cả trận mưa lớn cũng thể rửa trôi vệt m.á.u trong lòng vết xước.

Như thể lâu , nơi đây một bóng hình gầy guộc ngã xuống. Cô trong cơn mưa lớn, dùng hết sức lực, nhưng vẫn thể nào dậy nổi...

Tiêu Túng run rẩy ngừng. Hắn chằm chằm vết xước đó, mấy đưa tay , nhưng đều dám chạm xuống.

Hắn sai.

Hắn quan tâm đến Tô Dao. Tô Dao quan trọng với hơn nhiều so với những gì từng nghĩ.

Tại bây giờ mới phát hiện ?

Tại đến tận bây giờ mới phát hiện ?!

"Tô Dao..."

Hắn gọi hai chữ đó, nhưng trong cổ họng phát bất kỳ âm thanh nào.

Trần Thi Ninh đầy vẻ lo lắng: "Ngươi gì?"

Tiêu Túng dùng hết sức lực, hét lên cái tên đó, nhưng trong cổ họng chỉ phát những âm thanh kỳ quái "hắc hắc".

Tô Dao, Tô Dao, Tô Dao...

Tại thể gọi tên em nữa...

Hắn bất lực khép miệng, run rẩy áp má lên vết xước đó.

Tô Dao...

 

Loading...