Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 138: Bắt nhầm người rồi

Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:48:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngón tay Tô Dao thít chặt, vật mà Tần Phương Niên đưa cho cô, giờ đang gọn trong lòng bàn tay nàng.

Dù vẫn đó là thứ gì, nhưng nàng hiểu rõ ràng, nếu vật đàn ông tìm thấy, thì nàng sẽ chịu chung phận với Tần Phương Niên.

Nàng tuyệt đối c.h.ế.t một cách mờ ám, rõ nguyên do như thế.

"Ngươi gì?"

Giọng nàng run rẩy cất lên, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh, nàng gắng sức lật ngón tay, giấu vật Tần Phương Niên đưa khe giữa cổ tay.

May mắn , đó chỉ là một mảnh giấy gấp , dù hai tay trói, nàng vẫn luồn nó qua khe hở của sợi dây.

Nàng điều chỉnh tư thế, dùng cổ tay kẹp chặt lấy mảnh giấy.

"Lắm mồm!"

Người đàn ông quát tháo, giơ tay định lục soát nàng.

"Ngươi là ai ? Hôm nay ngươi dám đụng , ngươi chắc chắn sống nổi."

Tô Dao lên tiếng đe dọa, cố gắng kéo dài thời gian, nhưng đàn ông cho nàng cơ hội đó, một cái tát giáng thẳng mặt nàng.

"Im miệng, thì lão tử g.i.ế.c ngươi ngay bây giờ."

Tô Dao tát đến ngoảnh mặt , nhưng ánh mắt nhanh chóng liếc về phía Tần Phương Niên, hối thúc trong lòng: Mau nghĩ cách , cứ thế sớm muộn gì cũng lục thôi.

"Ngươi cần lục nữa, thứ đó trong đầu ."

Tần Phương Niên vội vàng lên tiếng, " cần báo đáp nữa, chỉ rời bình yên, ngươi thả , đợi khi xác định an , sẽ ngay cho ngươi."

"Ngươi ghi nhớ ?"

Người đàn ông thu hút sự chú ý, nghi ngờ nàng một cái, đó với tay về phía gã đàn ông thô kệch , rút từ trong n.g.ự.c một quyển sổ tay nhỏ và một cây bút máy, đưa chúng đến mặt Tần Phương Niên, "Viết nửa phần đầu , sẽ tin ngươi."

Tần Phương Niên cứng , nàng chỉ tùy miệng tìm lý do, thể thật sự nhớ ?

nàng vẫn nhận lấy bút, giả vờ , kéo dài chút thời gian nào chút đó.

bên tai vang lên một tiếng thét kinh hãi, nàng ngoảnh đầu , thấy đàn ông tiến về phía Tô Dao, nàng bản năng hét lên, "Đã bảo là thứ đó ."

Người đàn ông ngoảnh nàng, từ từ nhe răng , nụ khiến Tần Phương Niên sởn gai ốc, trong lòng tràn ngập hối hận, nàng sai lời .

Tô Dao cũng tuyệt vọng nhắm mắt , phản ứng của Tần Phương Niên như thế, khác gì trực tiếp thừa nhận vật đang ở nàng?

Người đàn ông lập tức tới, đảo mắt nàng từ xuống , ánh mắt dừng ở cổ tay nàng.

Trái tim Tô Dao đập mạnh một cái, lông tơ dựng lên —

Hắn phát hiện !

Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, nàng dùng hết sức vặn , hai chân giơ cao lên, một chiêu khóa cổ chân siết chặt lấy cổ đàn ông, nhưng vì cơ thể hạn chế, nàng một quyền nặng nề đ.á.n.h bụng.

Nhát đ.á.n.h vô cùng nặng, cổ họng nàng dâng lên vị tanh ngọt, trong chốc lát mất tiếng, nhưng vẫn giãy giụa về phía Tần Phương Niên, thì phát hiện nàng nhân lúc sự chú ý của đều dồn về phía , trèo lên cửa sổ tìm cách trốn thoát.

Đồ khốn!

Trong lòng nàng gầm gừ nguyền rủa, lúc mới chợt nhận , Tần Phương Niên đưa đồ cho nàng, chỉ để giấu , mà còn để dẫn nước lũ về phương đông*.

Hai gã đàn ông thô kệch vội vàng chạy bắt , nhưng chuyện đó liên quan gì đến Tô Dao nữa, bởi vì một hồi động tác , mảnh giấy lộ , đàn ông nhe răng một tiếng, cúi xuống định lấy nó.

Tô Dao vô cùng tuyệt vọng, một khi vật tay , nàng chắc chắn khó thoát c.h.ế.t, đó nàng vẫn ngây thơ nghĩ, thể trở về phủ Sái, lấy t.h.u.ố.c của nàng...

"Đùng!"

Một tiếng s.ú.n.g chói tai vang lên, một viên đạn xuyên qua cánh cửa b.ắ.n , trúng ngay giữa trán đàn ông.

Người đàn ông ngã phịch xuống đất.

Tô Dao sững sờ, ai b.ắ.n s.ú.n.g ?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-138-bat-nham-nguoi-roi.html.]

Vân Vũ

Tên cầm đầu c.h.ế.t, hai gã đàn ông thô kệch lập tức phản ứng , trốn tránh, nhưng bên ngoài dường như ý định cho họ cơ hội đó, đạn theo b.ắ.n như mưa, hai gã đàn ông thô kệch lập tức b.ắ.n nát thể.

Tô Dao kinh ngạc thốt lên, nàng vẫn trói thể cựa quậy, may mắn , chân đàn dương cầm thấp, nên nàng vẫn đất, đạn tuy ngừng bay qua đầu, nhưng nàng thương.

Tần Phương Niên từ cửa sổ nhảy xuống, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, nàng nhặt khẩu s.ú.n.g đất lên, chĩa thẳng đầu Tô Dao, đó ánh mắt mới phía ngoài cửa.

Cánh cửa lung lay sắp đổ, theo một tiếng vang nhẹ, cánh cửa đổ ầm xuống, bụi mù cuốn lên.

"Tần Phương Niên, ngươi nghĩ ngươi thể chạy thoát chứ?"

Theo làn bụi mù dần lắng xuống, giọng quen thuộc vang lên, khuôn mặt đàn ông cũng hiện rõ mắt.

Là Tiêu Túng.

Hóa tới là .

Tô Dao từ xa, sự kinh ngạc ngắn ngủi, tâm tình nhanh chóng lắng xuống, lạ kỳ , chẳng buồn cũng chẳng vui.

Tần Phương Niên thì kích động hơn nhiều, "Không c.h.ế.t, thì tất cả lui cho !"

Nàng dường như nhận nguy hiểm, ẩn lưng Tô Dao, "Sao ngươi tìm tới đây?"

Ánh mắt Tiêu Túng đặt lên Tô Dao, thấy nàng vết thương rõ ràng, trong lòng nhẹ nhõm, mới tâm trạng trả lời câu hỏi của nàng, nhưng trong giọng là khinh thường, "Mấy trò tiểu tảo của ngươi, ngươi cho rằng thật sự thấu ? Chơi với ngươi lâu như , chỉ là dụ bọn chúng lộ mặt mà thôi."

Ánh mắt quét qua ba cái xác đất, mũ lễ của đàn ông rơi mất, khuôn mặt tuy xa lạ, nhưng tra phận cụ thể cũng khó.

Chỉ là b.ắ.n c.h.ế.t như , đáng tiếc.

vì sự an nguy của Tô Dao, tổn thất một chút cũng .

Ánh mắt đặt lên Tô Dao, nhưng thấy nàng cúi mắt, chịu .

Sợ hãi nhỉ.

"Ý ngươi là, ngươi lừa ngươi?"

Tần Phương Niên mặt đỏ bừng, trong mắt tràn ngập tức giận, nàng phun nước bọt một cái, "Giả bộ cái gì? Nếu ngươi thật sự từ sớm, thể để bắt con tin?"

Tiêu Túng nghiến răng, Tô Dao là biến duy nhất.

Hắn dung túng cho Tần Phương Niên đến gần Tiêu Uyên, chính là cho nàng cơ hội, để đỡ phiền phức, như cuối cùng chỉ cần bảo vệ Tiêu Uyên, sẽ xảy vấn đề gì, nhưng nào ngờ, Tần Phương Niên đột nhiên đổi chủ ý, bắt đứa trẻ dễ khống chế, mang theo Tô Dao.

Nhìn dáng vẻ tiều tụy của Tô Dao, đốt ngón tay kêu răng rắc một tiếng, nhưng vẫn gượng ép trấn định , "Bỏ s.ú.n.g xuống, cho ngươi một cái xác thây."

"Mơ !"

Tần Phương Niên chĩa nòng s.ú.n.g Tô Dao, " sống thì cô sống, c.h.ế.t, cô cũng c.h.ế.t! Tất cả lui cho !"

Nàng tức giận hét lên, tay run rẩy như thể sắp nổ súng.

Tiêu Túng nhíu mày, tim cũng theo đó treo lên, nhưng vẫn lui.

Khi giằng co, điều tối kỵ nhất là khác nắm lấy yếu hại.

"Không uống rượu mời, uống rượu phạt ?"

Hắn trầm giọng lên tiếng, Tần Phương Niên chút hoảng loạn, nàng ngờ Tiêu Túng chịu nhượng bộ.

" đùa với ngươi !"

Nàng chĩa nòng s.ú.n.g về phía , nhưng Tiêu Túng vẫn phản ứng gì, Tần Phương Niên trong lòng thót , thế chứ?

Con tin mà nàng chọn lựa kỹ càng, thể khống chế .

"Bắt nhầm ?"

Giọng của Tô Dao lúc mới cất lên, dường như mang theo chút mỉa mai.

 

Loading...