Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 135: Tô Dao bị bắt đi
Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:48:26
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hỗn chiến rốt cuộc cũng tạm ngừng. Tiêu Túng dựa ánh đèn ứng cứu để băng bó vết thương do đạn lạc sượt qua cánh tay, lên tiếng thúc giục.
Các cận vệ đáp lời một tiếng, tăng tốc khiêng xác c.h.ế.t. Những giúp việc cũng chui từ chỗ trốn, cầm giẻ lau chùi vết m.á.u b.ắ.n tung tóe sàn nhà và đồ đạc, thu dọn những vật dụng hư hỏng đem , thế bằng những món mới.
Giữa lúc đang bận rộn, Kim Cẩn mở cửa liếc xuống lầu, thấy trong phòng khách còn những cái xác đầm đìa m.á.u me nữa, mới dắt Tiêu Uyên xuống.
"Thật là t.h.ả.m khốc. Bọn chúng lao g.i.ế.c diệt khẩu, là triệt hạ cả soái phủ gia chúng đây."
Kim Cẩn lắc đầu chép miệng, dùng chân dẫm lên một mảnh thịt vụn rõ là bộ phận nào, đợi Tiêu Uyên qua mới lấy khăn tay, nhặt lên ném thùng rác.
"Động tĩnh quả thực lớn."
Tiêu Túng c.ắ.n chặt cuốn băng gạc, siết chặt vết thương , vẫy tay gọi Tiêu Uyên. Cô nhóc lập tức chạy đến.
Tiêu Túng kéo cô bé, đảo mắt qua hai lượt, xác định cô bé , ánh mắt mới đổ dồn lên Kim Cẩn. Thấy nàng ăn mặc chỉnh tề, mũ cũng ngay ngắn, nhíu mày, "Bên ngươi xảy chuyện gì ?"
Kim Cẩn lắc đầu, "Không ai lọt . Có lẽ là sợ ? Cũng , đỡ phiền phức cho chúng ."
Tiêu Túng cau mày chặt hơn, ngẩng đầu lên lầu hai, một lúc mới lên tiếng, "Đều sắp xếp thỏa cả ? Lần nếu để qua mặt nữa, mặt mũi của coi như mất hết."
"Thiếu soái yên tâm, tuyệt đối chuyện đó."
Kim Cẩn đảm bảo chắc nịch, ánh mắt quét qua đám , chợt phát hiện thiếu mất một , "Tô tiểu thư ?"
"Tiêu Dực lên đó đón ."
"Lúc đây, Thiếu soái đích ?"
Kim Cẩn buông lời trêu đùa. Tiêu Túng liếc nàng một cái, "Đều loạn như cháo , rời ? Hơn nữa, bản nàng vốn chẳng mấy khi chú ý, nếu tìm nàng, ngược sẽ thu hút sự chú ý…"
Mấy tiếng s.ú.n.g vang lên đột ngột, cắt ngang lời còn kịp dứt của Tiêu Túng.
Hắn phắt dậy, ngẩng đầu lên lầu. Tiếng s.ú.n.g đó, là từ tầng ba vọng xuống.
Mà tầng ba…
Trong lòng thốt nhiên run lên, bước chân hướng lên lầu. Mọi lúc mới hồn, lập tức cảnh giác.
Kim Cẩn c.h.ử.i thề một tiếng, đưa Tiêu Uyên cho Vu Tu Minh, tự dẫn đuổi theo.
Chỉ chậm hai giây ngắn ngủi, Tiêu Túng lao lên tầng ba.
Cửa phòng mở toang, bên trong một tiếng động.
Đáng tiếc là đèn ứng cứu chỉ soi sáng phòng khách, tầng vẫn chìm trong bóng tối. Dù Tiêu Túng ngay cửa, cũng rõ tình hình bên trong, nhưng ngửi thấy rõ mùi m.á.u tanh lẫn mùi khét của t.h.u.ố.c súng.
Có thương.
Liệu là Tô Dao ?
Đầu ngón tay siết chặt, thấm đẫm mồ hôi nhờn nhớt. Hắn lén lên nòng cho khẩu súng.
Theo một tiếng rè rè, mạch điện sửa chữa, soái phủ gia khôi phục nguồn điện, căn phòng mắt cũng trở nên sáng rõ. Tiêu Túng dám chớp mắt, gượng ép chịu đựng kích thích của ánh sáng mạnh, trong khoảnh khắc nhanh chóng quét mắt khắp phòng.
Trong phòng bóng dáng nào khác, chỉ Tiêu Dực sấp đất, là một vũng máu.
"Người !"
Hắn hét lớn một tiếng. Kim Cẩn nhanh chóng xông , thấy tình hình trong phòng sửng sốt một chút, vội bước đến xem tình trạng của Tiêu Dực.
Hắn thương nhẹ, nhưng may là đều trúng chỗ hiểm. Nàng thở phào nhẹ nhõm, lập tức sai khiêng xuống lầu.
"Tô Dao!"
Tiếng gọi của Tiêu Túng vọng tới. Nàng ngẩng đầu, chỉ thấy đàn ông bước những bước dài về phía phòng ngủ.
Vân Vũ
"Thiếu soái, cẩn thận đấy."
Nàng hô một tiếng, thấy đối phương ý để tâm, đành nhanh chóng đuổi theo.
Phòng ngủ trống trơn, bóng dáng Tô Dao.
Kim Cẩn thấy tim đập loạn xạ, lẽ nào…
nàng dám , dẫn cận vệ lục soát khắp nơi, nhưng lật tung cả căn phòng vẫn tìm thấy Tô Dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-135-to-dao-bi-bat-di.html.]
"Thiếu soái, Kim phó quan."
Một tên lính hô lên. Kim Cẩn là phát hiện, vội liếc Tiêu Túng.
Người đàn ông bước những bước dài tới. Cửa phòng tắm mở, sàn rơi một chiếc khăn mặt và một cái đèn pin kịp tắt.
Tiêu Túng nhặt chiếc khăn lên, nắm chặt chỗ c.ắ.n rách, gân xanh mu bàn tay nổi lên.
Kim Cẩn thở dài, xem linh cảm của nàng thành sự thật. Tô Dao thực sự bắt .
"Phong tỏa tất cả các con đường rời khỏi Hải Thành."
Tiêu Túng nghiến răng , "Tìm cho !"
Kim Cẩn lời, lập tức xuống lầu truyền lệnh. Tay Tiêu Túng càng nắm càng chặt. Hắn hiểu, Tô Dao lặng lẽ ẩn náu ở tầng ba, đặc biệt lên đây bắt nàng?
"Thiếu soái."
Cửa phòng chợt gõ hai cái. Tiêu Túng buộc lấy tinh thần, ngoảnh đầu .
Vu Tu Minh dẫn Tiêu Uyên lên lầu, sắc mặt khá khó coi, "Vừa tiểu thư tìm Tần lão sư, chúng liền đến phòng của cô , phát hiện một vài thứ…"
"A xì!"
Tần Phương Niên bất giác hắt một cái, vội lấy tay che miệng mũi, cảnh giác ngoài.
Hải Thành giới nghiêm. Động tác của Tiêu Túng cực nhanh, chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, kênh rời đều phong tỏa, đường phố cũng là lính tuần tra.
Nàng dám hành động hấp tấp, đành tạm thời co rúm một đống đồ tạp nham để ẩn .
Nàng thầm tính toán thời gian phiên gác, chớp lấy kẽ hở vài giây, từ bỏ chiếc xe ăn trộm , vác Tô Dao chạy vụt sang bên đường.
Tô Dao rên khẽ một tiế, dường như động tác đau.
"I'm miệng!"
Tần Phương Niên đặt nàng xuống, giơ tay lên, nòng s.ú.n.g đen ngòm chĩa trán nàng, "Cô nhất đừng gây phiền phức cho ."
Tô Dao ngẩng đầu thở gấp một cách khó nhọc, "Hóa cô… thực sự vấn đề. Cô là ai? Đến soái phủ gia… để gì?"
"Cô quản nhiều như gì?"
Tần Phương Niên gương mặt đầy bất mãn, "Cô chỉ cần , lời thì sẽ ăn đạn."
Tô Dao cúi đầu, mồ hôi lạnh từ cằm nhỏ xuống từng giọt.
Tần Phương Niên để ý đến nàng nữa, thầm tính toán thời gian phiên gác, nữa vác nàng lên, chạy đến căn nhà tiếp theo để ẩn .
Vừa khép cửa , bên ngoài vang lên tiếng bước chân. Đội tuần tra tiếp theo tới.
"Cô dùng , để gì?"
Tô Dao gom góp đủ sức lực lên tiếng, nhưng Tần Phương Niên rõ ràng tâm trạng trả lời nàng.
"I'm miệng."
Nàng quát lớn, thở nặng nề, rõ ràng là việc mang theo một sống to lớn như Tô Dao chạy trốn hề dễ dàng với nàng.
"Nói cô hiểu ?"
Nàng buông lời chế nhạo, nhưng ánh mắt đổ dồn về ngôi nhà dân mấy nổi bật cách đó hai con đường. Nàng thở một , đó là nơi ẩn náu an của nàng, chỉ cần đến đó, sẽ viện binh.
Nàng ngoài qua khe cửa sổ, chỉ thấy một đội lính vác s.ú.n.g chạy nhanh qua.
Nàng vội thu đầu , dám để đối phương thấy, nhưng khẩu s.ú.n.g trong tay vẫn chĩa chặt Tô Dao, chỉ sợ nàng lên tiếng cầu cứu.
Mười phút , nàng rốt cuộc tìm cơ hội, dẫn Tô Dao xông tới, một mạch xông căn nhà.
định thở phào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng sùng, cùng với đó là tiếng hô hét của lính —
"Vừa xông !"
Tần Phương Niên c.h.ử.i thề, kịp nghỉ ngơi lấy , túm lấy Tô Dao, lôi nàng nhảy ngoài từ cửa sổ.