Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 128: Ghen tuông vô cớ

Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:48:18
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Tiêu Túng trở về, hai bọn họ đang chơi cờ tướng.

Trần Thi Ninh là đối thủ của Sử Anh, đang la ó đòi nước cờ, hai suýt nữa đ.á.n.h . Thấy Tiêu Túng trở về, Sử Anh mới buông tay, chút bất đắc dĩ : "Muốn trở về hả? Mấy bước chân mà cũng đưa tiễn, đúng là trọng sắc khinh bằng hữu."

Trần Thi Ninh đẩy : "Thế mới giống cuộc sống thường nhật chứ."

Hắn bước tới, hích nhẹ Tiêu Túng, "Sao thế, dọa hả? Trước đây đối với Tô Dao thái độ như ."

Ngay đó lâu, Tiêu Túng vẫn còn đêm đêm về nhà.

Đầu ngón tay Tiêu Túng khẽ run lên, Trần Thi Ninh đúng, đúng là dọa thật.

Bất kỳ ai thấy Tô Dao trong tình cảnh , cũng thức tỉnh chút lương tâm.

Huống chi, vốn dĩ trong lòng tình cảm với Tô Dao.

bộc lộ sự khác thường của , chỉ tùy miệng qua loa: "Chẳng đây luôn bảo với cô ? Giờ cũng coi như theo lời khuyên của đấy."

Hắn lặng lẽ vận động những ngón tay đang cứng đờ, ném cho Trần Thi Ninh một bao thuốc.

"Hiếm thật đấy, lão nhân gia ngài chịu lời ?"

Trần Thi Ninh khẽ, đầu châm thuốc, nhưng kịp hút hai , bỗng sực nhớ , "Cái đầu óc của , mang đồ tới mà suýt nữa quên mất."

Hắn hướng ngoài gọi một tiếng, lập tức nhà hào xông mang đồ đạc, một giỏ mây, một cái hộp.

"Đây là đồ nhà bảo mang tới, là cho Tô Dao. Bọn họ gặp khi nào ?"

Trần Thi Ninh mặt mày khó hiểu, Tiêu Túng nhiều, bởi vì mỗi nhớ ngày hôm đó, kìm sự hối hận.

Hôm đó Tô Dao chống đối việc đến rạp chiếu phim đến thế, ép cô .

Còn lấy t.h.u.ố.c men để đe dọa cô.

Giá như lúc chịu mềm lòng một chút, thì cô chịu nhiều khổ sở đến .

Không nhận câu trả lời, Trần Thi Ninh cũng bận tâm, chỉ giỏ mây, "Kia là xương cọp, tươi nguyên, hiếm lắm đấy."

Hắn ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh, "Chị mấy hôm săn, mang về, lập tức nghĩ ngay đến Tô Dao, 'dĩ hình bổ hình', để cô bồi bổ xương cốt cho ."

Tiêu Túng lên tiếng cảm ơn, xương cọp quả thực hiếm , cái ân tình nhận.

Chỉ là còn kịp lên tiếng, Sử Anh chép miệng, " , thiếu gia họ Trần, cũng chừng mực chứ, cô ả ca kỹ nhỏ sắp danh phận , còn cứ vương vấn thế thích hợp ."

"Đồ bất lương."

Trần Thi Ninh mắng một tiếng, đầu Tiêu Túng, "Trước đây là đây, giờ chính thức cửa , chắc chắn vương vấn nữa, thuần túy là bụng thôi."

"Có vương vấn cũng chẳng ."

Tiêu Túng khẽ, thong thả lên tiếng, "Cô cũng chẳng xem trọng mấy ."

Trần Thi Ninh tức buồn , "Nhìn bộ dạng của kìa, đắc ý cái gì chứ?"

Hắn định lên tiếng trêu chọc Tiêu Túng vài câu, bỗng chợt nhớ một chuyện, "Phó quan của ?"

Hắn đến Tiêu Dực, biểu hiện quá rõ ràng, ngay cả Trần Thi Ninh cũng phát hiện .

" như những gì nghĩ."

"Anh hả?"

Trần Thi Nhung mặt mày đầy vẻ thể tin nổi, "Anh mà còn giữ ?"

"Chẳng lẽ chút độ lượng ?"

Tiêu Túng khẽ nhếch môi, càng thêm điềm tĩnh.

Trần Thi Ninh chặn họng, một lúc lâu mới lên tiếng, "Thiếu soái vẫn là thiếu soái, phục , kính ngài một chén."

Hắn gọi lấy rượu, nhớ đến Thẩm Tri Du, "Mời Thẩm gia tới , mấy em uống một chén."

Hắn dậy định gọi điện, nhưng Tiêu Túng một tay kéo , "Hắn thể tới."

"Hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-128-ghen-tuong-vo-co.html.]

Trần Thi Ninh sửng sốt, "Tại ? Thiếu mỗi đấy."

"Mấy cũng đấy, bận."

Tiêu Túng thản nhiên lên tiếng, nhưng trong đầu hiện lên cảnh tượng gian lương, Tô Dao bật .

Trần Thi Ninh cũng sực hiểu , Tiêu Túng cho buồn , "Độ lượng của ? Tiểu gia còn tưởng thật rộng lượng đến chừng nào."

Tiêu Túng mấp máy môi, dường như biện minh cho , nhưng kịp lên tiếng, điện thoại reo, thuận tay bắt máy, vài giây nhịn , "Thật trùng hợp, chỉ thiếu mỗi ."

Tiêu Túng tim đập thình thịch, câu , cứ như là...

"Bảo vệ Thẩm gia tới ," Trần Thi Ninh , mặt đầy vẻ hả hê, "Chẳng lẽ đuổi ?"

Tiêu Túng từ từ siết chặt cơ hàm, tới gì?

Trần Thi Ninh nghĩ đến cảnh xem kịch , nóng lòng ngoài nghênh đón, cũng đành dậy, nhưng kéo giặt quản gia, "Ông phía xem, tạm thời đừng để Tô Dao , nhưng thẳng, hiểu chứ?"

Quản gia chút khó hiểu, đây là mệnh lệnh gì kỳ quặc .

ông chỉ thở dài, ngoan ngoãn về phía .

Hôm nay thời tiết , , đêm nay thể sẽ mưa.

Tô Dao ngẩng đầu một cái, nhanh thu hồi ánh mắt, vẫn dán mắt cổng , qua khe hở, ngoài phong cảnh chẳng gì đặc biệt.

Quản gia liếc cô hai mắt, mới từ từ tới gần, giọng điệu hiếm hoi ôn hòa, thậm chí chút dặn dò, "Cô ở trong sảnh phủ nhiều năm như , thực cần quá chú trọng nghi thức , với phận của cô, bày vẽ lớn đến mấy cũng vô dụng."

Ông lời từ lâu, chỉ là vốn định với Tiêu Túng, nhưng vì quá hiểu tính tình đối phương, là khuyên , nên đành khuyên Tô Dao.

Tô Dao phản ứng gì, mặt ông khó , định lên tiếng nữa, đối phương bỗng phắt dậy, bước về phía hai bước.

"Sao ?"

Ông tưởng Tô Dao định về, vô thức chặn đường.

Tô Dao thèm để ý đến ông, chỉ chằm chằm đám cỏ xa.

Vừa , hình như cô thấy trong đám cỏ ?

Ảo giác chăng?

chăm chú đám cỏ thêm hai nữa, bên trong còn động tĩnh gì.

Cô bước tới xem xét, nhưng vòng qua một luống hoa, mặt thêm một bóng , cô đối phương hai mới nhận , "Công tử Sử Anh?"

Sử Anh lên tiếng, chỉ cúi mắt, đảo từ xuống cô.

Tô Dao thấy khó chịu, giờ đây cô còn nhạy cảm với cảm xúc khác như , nhưng ánh mắt của mặt khiến cô cảm giác bất an mãnh liệt.

Cô từ từ lùi một bước: "Anh việc gì ?"

Vân Vũ

Nhận sự đề phòng của cô, Sử Anh khinh bỉ nhạt, trong mắt tràn đầy khinh miệt, "Thật sống c.h.ế.t, lúc dọa cô chứ? Chính vì những như cô chắn đường phía , Tiêu Túng mới mãi thể liên hôn."

Tô Dao hiểu hai câu đầu, nhưng vẫn nhận thấy ác ý của Sử Anh dành cho cô.

lùi thêm một bước, Sử Anh bỗng chốc áp sát, thần sắc âm trầm, "Cô , lên thuyền của Tiêu Túng, là để dựa lật ? Giờ lấy một như cô, tự hủy hoại tiền đồ."

Tô Dao ngẩng mắt , đàn ông , giống như một kẻ điên.

"Anh tới đây, chỉ là để trút giận thôi ?"

Cô quá bình tĩnh, khiến Sử Anh chút sửng sốt, một lúc khôi phục vẻ mặt lúc đầu, đầu giật cổ áo, giọng điệu như khi ngạo mạn, "Chẳng gì, chỉ là cho cô , nhất cô thuyết phục Tiêu Túng hủy bỏ hôn lễ, nếu ..."

Hắn nhạt, cúi mắt chằm chằm cô, trong mắt như tẩm độc dược.

Quản gia dường như nhận thấy bất , bước tới, "Công tử Sử Anh, ngài về dự tiệc ?"

Sử Anh liếc Tô Dao một cái, rời .

Quản gia lúc mới nhíu mày, "Cô sắp danh phận , tránh né ?"

Tô Dao lên tiếng, chỉ chút tò mò, Sử Anh sẽ gì nhỉ?

 

Loading...