Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 124: Em vẫn muốn đi sao?
Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:48:14
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tô Dao mệt mỏi, kích động mà cô chịu đựng rõ ràng chỉ là về mặt tâm lý.
Cô dễ chìm giấc ngủ, chỉ cần sơ sẩy một chút là mắt nhắm .
Tiêu Túng chỉ gọi bác sĩ một chút, khi thì cô ngủ nữa, co chiếc ghế ở ban công, ánh mặt trời như sắp tan biến.
Hắn hết sức cẩn thận bế cô trở giường.
Bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra, khi xác định cơ thể Tô Dao vấn đề gì, nhẹ nhàng rút lui.
Tiêu Túng . Hắn xuống bên giường, cúi mắt Tô Dao một cách lặng lẽ.
"Thiếu soái."
Quản gia khẽ gõ cửa, "Vừa bác sĩ lên, là tìm thấy Tô Dao ?"
Tiêu Túng lúc mới sực nhớ, các hầu vẫn đang tìm khắp nơi.
"Tìm thấy , cho giải tán ."
Quản gia thở phào nhẹ nhõm, thần sắc phức tạp, do dự lâu mới khẽ lên tiếng, "Tô Dao cô , chân thực sự di chứng bệnh ?"
Tiêu Túng thấy tim đau thắt, bàn tay luồn theo chăn mỏng lên , xoa xoa lên vết sẹo đạn chân Tô Dao hai cái.
Hắn lấy lạ khi quản gia tin, bởi vì chính cũng tin tiên.
Thái độ của , chính là thái độ của tất cả trong Sái phủ.
"Ừ."
Hắn đáp một tiếng, xoa xoa chân Tô Dao hai cái mới rút tay , chuyển sang nhắc đến một chuyện khác, "Ngươi chuẩn một chút, chọn một ngày , dự định cho cô một danh phận."
Đây là cách mà hiện tại nghĩ , thể mang cho Tô Dao cảm giác an lớn nhất.
Có danh phận, cô ở trong Sái phủ sẽ còn là một kẻ cũng mà cũng chẳng , cũng cần cẩn thận từng li từng tí.
Quản gia thở dài, ông đối với quyết định của Tiêu Túng bất ngờ lắm. Ngay từ khi Tô Dao , mà Tiêu Túng nhất quyết buông tay, ông ý thức sẽ ngày , chỉ là ngờ nhanh như .
"Thiếu soái, thể đợi thêm một thời gian nữa ?"
Ông cân nhắc mở lời, "Chính thất phu nhân qua cửa, nạp , cô gái sẽ chịu thiệt thòi."
Đầu ngón tay Tiêu Túng co rúm . Thiệt thòi?
Trước đây cũng từng nghĩ như , ảnh hưởng đến hôn nhân liên minh , giữa và chính thất phu nhân hiềm khích, nên cứ lữa với Tô Dao, một kéo dài chính là sáu năm.
Hắn cúi mắt giường, trong đầu hiện lên hình ảnh cô năm đó vòng vo hỏi thích .
Vân Vũ
"Cô cũng đợi nhiều năm ."
Hắn vuốt ve sợi tóc của Tô Dao, giọng trầm thấp.
Quản gia quyết định, nhưng vẫn khuyên, "Thiếu soái, xin thứ tội cho lão nô thẳng, xuất như Tô Dao, khi Sái phủ, cô nên sẽ sống cuộc sống thế nào. Dù cũng đợi lâu như , đợi thêm vài năm nữa cũng ."
Đây gọi là lời gì?
Hắn đầu quản gia, đầu tiên Tô Dao cảm thấy chua xót.
Tô Dao sống cuộc sống thế nào, quản gia rõ ràng là hiểu rõ nhất, mà ông chút xót thương.
Thậm chí bây giờ, khi chứng tật ở chân của Tô Dao là thật, cô hiểu lầm, chế nhạo, châm chọc trong nhiều năm như , ông vẫn cảm thấy chuyện gì to tát.
Cũng giống như đây.
Chẳng trách Tô Dao .
Cảm giác ngột ngạt từng đợt dâng lên, trong lồng n.g.ự.c khó chịu dữ dội, ánh mắt khống chế mà trở nên âm trầm, dữ tợn.
"Thiếu soái?"
Quản gia mà thấy sợ hãi, vô thức lùi một bước.
Tiêu Túng thu hồi ánh mắt, chuyện vô ích với quản gia nữa, "Ta quyết định , cần khuyên nữa, nhanh chóng chọn một ngày , tổ chức linh đình một chút."
Quản gia thấy trầm mặt, đành thở dài, dù trong lòng đầy cam tâm, rốt cuộc cũng dám khuyên nữa, chỉ đành rời .
Tiêu Túng lúc mới cúi mắt Tô Dao, cúi đầu hôn lên trán cô: "Dù là kết hôn, nhưng đây cũng là yến hỷ đầu tiên của , đợi khi danh phận của em định đoạt, em sẽ còn sợ hãi nữa."
Tô Dao phản ứng gì với , vẫn chìm trong giấc ngủ.
Kim trâm chỉ hai giờ, Kim Cẩn ở ngoài gõ cửa, hôm nay một cuộc họp quan trọng, thể tham dự, hy vọng khi trở về, Tô Dao vẫn tỉnh.
Hắn cúi xuống hôn Tô Dao một cái, mới dậy .
đóng cửa phòng , mắt Tô Dao mở , cô nghiêng đầu, thẳng về phía cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-124-em-van-muon-di-sao.html.]
Danh phận...
Trong đáy mắt cô một gợn sóng.
Mãi đến khi thấy tờ lịch, trong đáy mắt mới khôi phục chút sắc thái.
Cô bước xuống giường, gạch bỏ một ngày tờ lịch, một bộ quần áo, từ từ bước ngoài.
Cô ở trong phòng, một loại ảo giác trói buộc.
Dù là ngoài cũng thôi.
cô vẫn ngoài dạo một chút.
Những hầu mới tìm cô suốt nửa ngày, lúc cuối cùng cũng rảnh rỗi, đang tụm năm tụm ba chuyện.
Trông thấy Tô Dao xuống, âm thanh lập tức dừng .
Mọi , mặt đầy ngượng ngùng. Biết rằng Tô Dao thực sự thể danh phận, giá như mấy hôm họ thiên vị, bây giờ nếu trả thù thì ?
Cảnh tượng c.h.ế.t lặng, vô cùng khó xử. Một lúc , chị Tôn phụ trách hậu cấp tươi nghênh đón, "Thật là chúc mừng Tô tiểu thư, giữ mây tan thấy trăng sáng. Cô định , để đỡ cô nhé."
Bà đưa tay , mặt đầy vẻ nịnh nọt.
Tô Dao hiểu tại họ thái độ như , nhưng còn tâm trí để ý.
"Không cần , tự dạo một chút."
Chị Tôn sắc mặt ngượng ngùng, cô để ý, chỉ chậm rãi bước ngoài.
Khi bước khỏi cửa chính, phía mới vang lên những lời oán thán đè nén của những hầu, "Chưa chính thức cử hành hôn sự , lên mặt . Người như cô , trở thành di thái thái chứ?"
" , hy vọng chính phòng phu nhân thể lợi hại một chút."
Những hầu buông lời oán thán hết đến khác, cô rõ ràng, nhưng trong lòng một gợn sóng, chỉ chậm rãi hướng đến đình nghỉ mát.
Di chứng vẫn tiêu tan, quãng đường mấy trăm mét, cô dừng ba mới tới nơi, xuống là cơn buồn ngủ ập đến, nhưng cô dám ngủ, bởi vì một ánh mắt luôn đổ dồn lên cô. Cô nghiêng đầu , mới phát hiện là Tiêu Dực.
"Tiêu phó quan."
Cô gọi một tiếng, Tiêu Dực lập tức tới: "Tô tiểu thư, cô đỡ hơn chút nào ?"
Tô Dao gật đầu, cô vẫn còn sống, chuyện gì.
Còn Tiêu Dực...
"Vết thương của thế nào? Rất xin , liên lụy đến ."
Đây là đến chuyện đây lén đưa t.h.u.ố.c cho cô, nhưng Tiêu Túng trừng phạt.
"Là do bản đủ ẩn mật."
Tiêu Dực vội vàng lắc đầu, "Không liên quan gì đến Tô tiểu thư cả."
Hắn đôi má vẫn tái nhợt của Tô Dao và chiếc sườn xám rộng, trong lòng đau nhói, dùng sức đầu sang chỗ khác.
Tô Dao ngơ ngác, "Tiêu phó quan, ?"
Tiêu Dực khống chế cảm xúc, Tô Dao tâm ý của , cũng thể , chỉ thể gượng ép kiềm chế.
"Không gì... vẫn chúc mừng Tô tiểu thư, hôm nay Thiếu soái bảo soạn danh sách, cùng cô tổ chức một đám cưới."
Miệng lời chúc mừng, nhưng trong lòng đầy chua xót, nhưng .
"Lại phiền ."
Tô Dao nhẹ giọng xin , sắc mặt Tiêu Dực u ám. Hình như ấn tượng của Tô Dao về vẫn dừng ở lúc từng lạnh lùng châm chọc cô.
Hắn giải thích, nhưng thực sự thể những lời sến súa như " cam tâm tình nguyện".
Hắn đành đổi chủ đề, "Tô tiểu thư mời ai ?"
Tô Dao lắc đầu, "Không ."
"Người ở Dư Khánh Ban thì ? Sư phụ Diêu? Quản lý sân khấu Triệu?"
Tiêu Dực lượt kể , nhưng phát hiện Tô Dao hề nhúc nhích nét mặt, sững sờ, lúc mới nhận trong đáy mắt Tô Dao một tia vui mừng.
"... Cô danh phận ?"
Tô Dao xa xăm, đó là cửa của Sái phủ, xuyên qua khe hở của hoa văn chạm khắc, thể thấy một chút cảnh vật bên ngoài, " , quan trọng gì ..."
Tiêu Dực theo ánh mắt cô phía đó, đồng tử khẽ run lên, do dự một lúc mở lời, "Tô tiểu thư, em vẫn ?"