Thiếu soái, cô Tô đã không còn yêu anh từ lâu rồi - Chương 103: Trêu Chọc
Cập nhật lúc: 2025-11-01 04:45:42
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt Tiêu Túng trong chốc lát trở nên thâm thúy.
Thuở thiếu thời, Tô Dao từng vô liêm sỉ, đủ chuyện phóng đãng, tắm chung cũng là chuyện cơm bữa. hai năm trở đây, vì lớn hơn đôi chút, thẹn thùng , là vì còn nhiều tâm tư với nữa, mà cô lâu, lâu từng những lời như .
Hắn đưa tay , khoác lấy eo Tô Dao, lòng bàn tay thô ráp men theo hõm eo từng tấc từng tấc vuốt xuống, d.ụ.c vọng trong đáy mắt cuồn cuộn điên loạn.
vẫn còn chút lý trí, "Anh bộ đồ…"
Tô Dao càng siết chặt hơn vạt áo , chìa khóa đang ở trong áo, thể để .
"Em quần áo của ở đây."
Trên mặt Tiêu Túng thoáng hiện sự giằng xé, d.ụ.c vọng và lý trí đang giằng co điên cuồng.
Một bàn tay bỗng chạm lên, nâng lấy gương mặt , chiếc vòng vàng của nhẫn khớp ở xương hàm , cảm giác xúc giác vô cùng rõ ràng.
Hắn vô thức nắm lấy bàn tay đó, đầu ngón tay xoa nhẹ lên chiếc nhẫn, trong đầu kiềm chế hiện lên hình ảnh Tô Dao áp chiếc nhẫn ngực, lý trí tan vỡ. Hắn thốt một tiếng c.h.ử.i thề, cúi vác bổng , bước lớn cửa.
Quản gia đang lau chùi ly rượu, từ xa trông thấy cảnh , nhịn nổi thở dài.
Ông giờ giấc, mang bữa tối lên cho hai .
Cửa phòng gõ một lúc lâu mới mở, Tiêu Túng với những vệt hồng dài, kéo xe đẩy thức ăn trong.
Quản gia định khuyên một câu "phóng d.ụ.c thương ", thì cửa phòng đóng sập .
"Ăn chút gì ."
Tiêu Túng bưng bát cháo lên định đút cho Tô Dao, nhưng Tô Dao c.ắ.n lấy chiếc thìa, ngước mắt .
Rõ ràng chẳng gì, nhưng d.ụ.c hỏa một nữa bùng lên.
"C.h.ế.t tiệt,"
Hắn c.h.ử.i thề, ném bát cháo lên tủ thấp, áp sát đè lên, "Em c.h.ế.t ?"
Hắn nghiến răng nghiến lợi , nhưng động tác chẳng hề ngừng, ngược càng lúc càng mạnh.
Tô Dao gì, chỉ ôm chặt lấy cổ .
Âm thanh chiếc giường chịu nổi sức nặng kéo dài đến tận đêm khuya mới chấm dứt.
Tiêu Túng rút một điếu thuốc, thoáng đang ngủ say đờ, nhét trở . Hắn xoa mạnh hai cái lên đầu Tô Dao, cũng chui chăn.
Dù đang tuổi tráng niên, hai ngày liên tiếp phóng túng kiềm chế như , thể cũng cảm thấy mệt mỏi. Nằm xuống lâu, thở đều đặn trở .
Lúc , vẫn im bỗng mở mắt. Cô lén hé chăn bước xuống giường, nhưng mới động đậy, một cơn đau mỏi từ eo lan tỏa.
Có thể Tiêu Túng mệt đổ, Tô Dao cũng đến giới hạn.
may mắn, cô vẫn giữ tỉnh táo.
Cô thư giãn một chút, đợi cơ thể thích ứng với cơn đau mỏi, mới bước xuống giường, khoác lên chiếc áo choàng ngủ. Nhờ ánh đèn bàn, cô sờ thấy quần áo của Tiêu Túng, theo từng túi áo, quả nhiên tìm thấy chìa khóa.
Cô nhẹ nhàng tìm đèn pin, nhưng khi định mở ngăn kéo, dừng : thể bật đèn, cũng thể chiếu sáng, nếu sẽ phát hiện.
Chỉ cần bất kỳ ai thấy cô, cô sẽ còn cơ hội.
nếu mang theo đèn pin…
Nỗi sợ hãi bóng tối trào dâng, cô run rẩy kiềm chế , nhưng nhanh chóng kìm nén xuống.
Chỉ là sợ hãi thôi, cô thể chịu đựng .
Nhất định cô thể.
Hít một thật sâu, cô nắm chặt chìa khóa, ngay cả giày cũng dám xỏ, nhẹ nhàng bước về phía cửa.
Phòng cô lớn, so với căn hộ của Tiêu Túng và Tiêu Uyên, chỉ vài bước là đến cửa. chỉ mấy bước ngắn ngủi đó, cô cũng bước trong sợ hãi, chỉ sợ Tiêu Túng sẽ đột nhiên tỉnh giấc.
May mắn, cho đến khi cô khép cửa nhẹ nhàng, giường vẫn bất kỳ động tĩnh gì.
Cô dựa cửa thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng mấy chốc, sự nhẹ nhõm bóng tối tràn ngập cuốn , thể bản năng cứng đờ. Cô siết chặt chiếc chìa khóa trong lòng bàn tay.
Vân Vũ
Kim loại cứng ngắc lòng bàn tay đau nhói, nhưng cô chịu buông lỏng chút nào, ngược càng nắm chặt hơn, hận thể trực tiếp dùng chìa khóa rạch lòng bàn tay. Cô cần nỗi đau, chỉ như mới thể buộc bình tĩnh.
Nỗi đau nhói buốt từ từ dịu thở gấp gáp tự chủ của cô. Cô ngẩng đầu lên tầng ba mù mịt trong bóng tối, c.ắ.n răng một cái thật mạnh, vịn lan can, bước lên bậc thang.
Ánh trăng mờ ảo, rõ chân. Trước mỗi bước chân hạ xuống, cô mơ hồ cảm thấy sẽ giẫm thứ gì đó nhớp nháp tanh hôi, kéo vực sâu đáy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-soai-co-to-da-khong-con-yeu-anh-tu-lau-roi/chuong-103-treu-choc.html.]
Chỉ hai mươi mấy bậc thang ngắn ngủi, cô toát hết cả mồ hôi lạnh.
khi cánh cửa phòng Tiêu Túng hiện mắt, cô thậm chí thời gian để thở phào.
Trái tim đập mạnh kiểm soát, như tiếng trống giục, từng nhịp từng nhịp đập màng nhĩ cô.
Thình, thình, thình.
Tựa như hồi chuông báo nguy, đang từng bước áp sát.
Nỗi đau nơi lòng bàn tay tê dại, cô c.ắ.n mạnh đầu lưỡi, mượn nỗi đau mới một nữa buộc bình tĩnh, từ từ tra chìa khóa .
Với tiếng "cách" một tiếng, cửa phòng mở .
Cô mừng cuồng, nhưng dám phát một tiếng động, nhanh chóng bước cửa.
Khi cánh cửa đóng , cuối cùng cô cũng dám thở một , nhưng trong lồng n.g.ự.c từng cơn đau nhói. Cô mới nhận lúc nãy quá căng thẳng, quên mất cả thở.
cô dám lãng phí thời gian, nhanh chóng bắt đầu lục soát khắp nơi.
Chiếc rương của cô quá nhỏ, những nơi thể giấu nhiều.
Cô men theo phòng khách nhỏ, phòng đồ, và phòng ngủ tìm kiếm từng chỗ. Cô vốn tưởng hy vọng ở ngay mắt, sắp tìm thấy.
thể run rẩy kiềm chế , nỗi sợ hãi bóng tối khắc sâu tận xương tủy. Dù cô sức kiểm soát suy nghĩ, cố gắng dồn sự chú ý chiếc rương cũng vô ích, thậm chí càng lúc càng dữ dội, mắt bắt đầu chóng mặt.
Cô đành c.ắ.n một cái.
Mùi m.á.u tanh nồng nặc một nữa tràn ngập khoang miệng, cùng với cơn đau rát bỏng, ý thức cô tỉnh táo hơn chút. Hít một thật sâu, cô tăng tốc, khi lật tung khắp các ngóc ngách, ánh mắt cô dừng giường.
Chẳng lẽ cũng giống cô, giấu ở gầm giường?
Cô cúi xuống, kịp nghĩ đến sự chật vật, run rẩy đưa tay sờ soạng gầm giường. Khi đầu ngón tay chạm cảm giác quen thuộc, cô giật kiềm chế .
Tìm thấy !
Dù thấy chiếc rương, nhưng cô sờ nó vô , trong lòng vô cùng xác tín, đây chính là chiếc rương của cô.
Cuối cùng, cũng tìm thấy.
Hóa như Tiêu Túng, giấu đồ cũng giống cô.
Cô suýt nữa mừng rơi nước mắt, c.ắ.n môi dùng sức kéo chiếc rương .
Quả nhiên chính là chiếc rương của cô.
Sự kích động khiến cô run rẩy ngừng, cô hít một thật sâu, gượng ép kìm nén niềm vui sướng tràn ngập trong lòng, từ từ mở chiếc rương . Trong chốc lát, sắc mặt cô đờ —
Bên trong trống rỗng.
Tiền của cô, t.h.u.ố.c của cô, đều trong đó.
"Sao thể…"
Cô thể tin nổi, nhấc chiếc rương lên lắc mạnh, nhưng vẫn chẳng gì.
"Không thể nào, thể nào, nhất định là ở đây."
Cô vật lộn dậy, kịp nghĩ đến việc sẽ kinh động khác, như điên cuồng lật tung thứ.
Nệm giường, thảm, chụp đèn, tất cả những nơi thể, cô đều lật một lượt.
, chẳng gì cả.
Thuốc của cô, cất giấu riêng .
Tựa như một gáo nước đá dội từ đầu xuống, cô lạnh buốt.
Cô từng nghĩ t.h.u.ố.c sẽ giấu , nhưng trong lòng bài xích khả năng . Bởi vì một khi chuyện xảy , đồng nghĩa với việc Tiêu Túng luôn đề phòng cô, cô căn bản bất kỳ cơ hội nào.
bây giờ, sự thật bày mắt.
Sức lực trong như đột nhiên rút cạn, cô phịch xuống đất, thể run rẩy kiềm chế . Xương chân đau từng cơn, dường như là chứng đau chân phát tác, nhưng cô cúi mắt, thấy chỉ là vô biên vô tận bóng tối.
Bóng tối đó như hình chất, nhớp nháp nặng nề, giam cầm cô tại chỗ, từng chút từng chút xâm nhập, nhấn chìm.
Cô như chịu nổi, phục xuống đất. Trong mơ hồ, miệng mũi như bịt kín, cảm giác ngạt thở tràn ngập.
Bỗng "tách" một tiếng vang bên tai, đèn đầu khác bật sáng.