Sau khi đưa thành, Lý tướng quân lập tức gặp họ, mà trọn đạo chủ nhà, phái chuẩn thức ăn và nước tắm cho họ, để những vị khách lặn lội đường xa nghỉ ngơi t.ử tế .
Hạ Tuế An vẫn đau đáu chuyện Vệ thành.
Nàng chắc Tấn thành tình hình ở Vệ thành , thành với các tướng sĩ, họ bảo sẽ xác minh, đó thì thấy hồi âm nữa.
Tình cảnh của Tấn thành trái ngược với Vệ thành, tuy cũng là thành trì biên giới Đại Chu, cách xa, nhưng rõ ràng phồn hoa hơn Vệ thành nhiều.
Cũng đúng.
Hạ Tuế An từng thấy Vệ thành khi Hồ tàn sát, Vệ thành đây còn hưng thịnh hơn Tấn thành mấy phần.
Đến nơi xa lạ, nàng cảm thấy bất an.
Nơi đông thì cũng lắm mưu mô.
Tướng quân phủ tường cao sừng sững, xây dọc theo mép đường chính, cửa chính mái cong uy nghiêm, vô cùng khí thế; hậu viện giả sơn xanh biếc, đình đài lầu các nhấp nhô, khiến Hạ Tuế An hoa cả mắt.
Vừa Tướng quân phủ, Kỳ Bất Nghiên tách khỏi nàng, Hạ Tuế An một tỳ nữ đưa đến viện lạc thường dùng để an trí nữ quyến.
Còn thì gã sai vặt dẫn đến biệt viện.
Đến tây sương phòng, nàng thấy ít .
Tây sương phòng bỏ trống một thời gian, đột nhiên dọn dẹp cần chút thời gian.
Tin tức Lý tướng quân nhận là luyện cổ của Thiên Thủy trại Miêu Cương đồng ý tay giúp đỡ, đối phương là một thiếu niên đến hai mươi tuổi, quanh năm hành sự một , trùng rắn độc vật quấn .
thiếu niên dẫn theo một thiếu nữ thì quả thật ngoài dự liệu, Lý tướng quân đành vội vàng sai dọn dẹp tây sương phòng chuyên tiếp đãi nữ quyến.
Tỳ nữ mời Hạ Tuế An phòng.
Tay nàng xách tay nải căng thẳng đến mức trắng bệch, quên lời cảm ơn tỳ nữ.
"Tiểu nương t.ử cần khách sáo."
Sau bức bình phong lớn chuẩn nước tắm rắc đầy cánh hoa, nước lượn lờ, giá áo hình đôi phượng đỡ lấy treo một bộ y phục mới.
Tỳ nữ như gỗ, vẻ mặt như một, độ cong khóe môi cũng như đo đạc chuẩn xác, đưa tay định cởi dây váy bên hông Hạ Tuế An: "Nô tỳ hầu hạ tiểu nương t.ử tắm gội."
"Không cần ."
Hạ Tuế An vội giữ chặt dây váy suýt tỳ nữ cởi : "Các ngươi ngoài , tự ."
"Vâng."
Thấy nàng cự tuyệt, tỳ nữ khom hành lễ lui xuống, chu đáo khép cửa phòng .
Giấy dán cửa in bóng dáng các nàng.
Người hầu của Tướng quân phủ canh giữ bên ngoài tây sương phòng, Hạ Tuế An một ở trong phòng, về phía thùng tắm lớn đựng đầy nước nóng, hương trong lư hương bên cạnh mới đốt, mùi vẫn còn nhạt.
Mấy ngày nay lặn lội đường xa đến Tấn thành, ngợm quả thực bẩn, nàng cởi y phục tắm gội.
Đến khi nước tắm nguội, Hạ Tuế An mới dậy.
Nàng chiếc váy cũ mỏng manh trong tay nải, bộ y phục mới cổ viền lông mà Tướng quân phủ chuẩn , quả quyết chọn mặc bộ .
Cách đó vài bước chân một chiếc gương vuông cao bằng , Hạ Tuế An thắt xong dây váy màu xanh thẫm, bước tới soi gương. Chiếc váy tề n.g.ự.c thêu một đóa mẫu đơn, thanh quý như bạch ngọc, viền chỉ bạc.
Gương mặt thoa phấn, làn da trắng mịn màng, dải lụa màu quấn quanh mái tóc đen nhánh mềm mại.
Điểm chướng mắt là vết thương trán.
Hạ Tuế An ghé đầu kỹ.
Vết thương đóng vảy, một vảy tự nhiên bong , lộ lớp da non mới.
Cứ cảm thấy quên mất chuyện gì quan trọng, nhưng nàng nghĩ mãi cũng . Hạ Tuế An chần chừ hồi lâu, quyết định cứ thuận theo tự nhiên, mắt quan trọng nhất là sống sót.
Nàng tìm Kỳ Bất Nghiên.
Hiện tại xem , tạm thời chỉ thể tin tưởng .
Hạ Tuế An đẩy cửa bước , mấy tỳ nữ hỏi nàng gì sai bảo.
"Ta tìm cùng đến đây với ." Nàng vô thức vặn ngón tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-6.html.]
Gương mặt luôn giữ nụ của tỳ nữ thoáng hiện vẻ khó xử, chút e ngại, nhưng nghĩ đến là do luyện cổ Kỳ Bất Nghiên đưa tới, vẫn đồng ý, dẫn đường cho nàng.
Trời tối, đèn lồng xanh dọc đường thắp sáng, thanh tĩnh tú lệ.
Hai qua hành lang.
Một lúc , một sân hẻo lánh hiện mắt.
Tường viện phủ đầy dây leo xanh, thỉnh thoảng truyền tiếng côn trùng kêu râm ran ẩn sâu bên trong, Hạ Tuế An dừng bước, ánh mắt nghi hoặc: "Hắn ở đây ?"
"A!"
Trong viện vang lên một tiếng hét thấu tim gan.
Nàng kinh hãi: "Tiếng gì ?"
Tỳ nữ như quen, cúi đầu xuống đất: "Bẩm tiểu nương tử, , nơi là chỗ ở của công t.ử nhà nô tỳ. tiểu nương t.ử tìm đang ở bên trong."
Thấy tỳ nữ tuyệt nhiên nhắc đến đó là tiếng gì, Hạ Tuế An càng xem.
Sợ thì sợ.
nàng càng sợ xảy chuyện là Kỳ Bất Nghiên, nếu , một mất trí nhớ, gì về thế gian , dám dễ dàng tin tưởng khác như nàng sống một thế nào đây. Hạ Tuế An tự khả năng đó, cũng chẳng nơi nào để .
"Vậy bây giờ thể ?"
Tỳ nữ cung kính đẩy cánh cổng viện khép hờ cho Hạ Tuế An: "Có thể."
Hạ Tuế An bước một bước, đầu thấy tỳ nữ vẫn nguyên tại chỗ. Dưới ánh trăng, tỳ nữ mặc bộ váy áo nâu giản dị của hầu Tướng quân phủ, trong mắt lộ nỗi sợ hãi khó nhận thấy, về phía sân viện.
Ngay khi Hạ Tuế An đầu , tỳ nữ khôi phục vẻ mặt ban đầu.
"Ngươi cùng ?"
Tỳ nữ: "Tướng quân từng , hạ nhân lệnh tự ý nơi ."
"Vậy thì ?"
"Người là tiểu nương t.ử do luyện cổ đưa tới, là quý khách của phủ, tướng quân dặn dò nô tỳ chăm sóc chu đáo, cũng ."
Gió đêm thổi vù vù, chiếc đèn lồng tay tỳ nữ rung rinh, nàng cúi đầu thuận mắt, dường như đợi Hạ Tuế An ở bên ngoài. Đèn tường mái hiên lúc sáng lúc tối, nàng vẫn bước : "Làm phiền ."
Hạ Tuế An đến giữa sân, bất ngờ thấy một bóng lao tới từ phía bên trái.
Nàng theo bản năng né tránh.
Chiếc giày thêu vấp con đường lát đá xanh mấp mô, ngã ngửa .
Định thần , lao về phía nàng là một nam t.ử chừng hơn hai mươi tuổi. Sắc mặt vàng vọt, quầng mắt thâm đen, cơ thể suy nhược, khóe miệng còn chảy nước dãi, nhưng mặc y phục sang trọng.
Mười đầu ngón tay của nam t.ử rút hết móng, lộ phần thịt m.á.u me be bét, đôi chân trần mang giày, móng chân cũng rút sạch.
Hạ Tuế An nhanh chóng dậy.
Nàng đang định chạy ngoài thì thấy tiếng trang sức bạc leng keng.
Trong nhà một chậm rãi bước , vẫn là bộ y phục đó, Kỳ Bất Nghiên vòng qua nam t.ử đang co giật mặt đất, tới mặt Hạ Tuế An: "Sao ngươi tới đây?"
Hạ Tuế An từng thấy cảnh tượng , năng lộn xộn: "Hắn, ..."
"Hắn ?"
Kỳ Bất Nghiên kiên nhẫn dẫn dắt nàng tiếp.
nàng thấy trong lòng bàn tay máu.
Hạ Tuế An bỏ chạy, Kỳ Bất Nghiên một tay ôm lấy eo nàng, tay mang theo lạnh do rửa qua, dễ dàng kéo nàng trở , ôn tồn: "Nói hết câu ."
Nàng cố gắng dùng tay đẩy : "Tay và chân mất hết móng, là ngươi ?"
Cổ tay chợt siết chặt.
Rắn đen quấn chặt lấy hai tay Hạ Tuế An.
Tuyền Lê
Rắn đen càng siết càng chặt, hằn lên hai vết đỏ rõ rệt, Hạ Tuế An lập tức dám cử động nữa.
"Là đấy, đang giải cổ cho mà." Kỳ Bất Nghiên cúi đầu nàng, tướng mạo hiền lành, khẽ, "Sao ngươi dễ sợ hãi thế hả, khiến cũng g.i.ế.c ngươi cho ."