Con con mà cũng thể nảy sinh ánh mắt như ?
Bọn họ vây , Hạ Tuế An co rúm lưng Kỳ Bất Nghiên, nắm nhăn nhúm cả cái bao tay đẽ của .
Con bọ cạp giấu trong bao tay Kỳ Bất Nghiên Hạ Tuế An nắm trúng, thò đầu . Nàng chợt thấy con bọ cạp màu nâu vàng, trong lòng sợ hãi.
Lại thấy nó như sắp chích , Hạ Tuế An lưỡng lự giữa việc buông buông tay Kỳ Bất Nghiên , cuối cùng quyết định nắm bao tay nữa, nắm chỗ khác, nhưng tìm chỗ để tay.
Hạ Tuế An do dự mãi, nắm lấy tua rua đai lưng Kỳ Bất Nghiên.
Hắn cảm thấy thắt lưng căng lên, liếc mắt nàng.
"Lại sợ ?"
Người khác lẽ sẽ tưởng Kỳ Bất Nghiên đang hỏi Hạ Tuế An sợ đám dân Vệ thành , nhưng Hạ Tuế An đang hỏi nàng sợ đám cổ trùng .
Hạ Tuế An trái lương tâm phủ nhận.
Kỳ Bất Nghiên cúi xuống, thẳng mắt Hạ Tuế An thấp hơn một cái đầu, trang sức bạc như vang lên bên tai nàng. Hắn chỉnh dải lụa búi tóc gió thổi rối của nàng, : "Không dối ."
Thiếu niên như .
Nàng lúc mới chịu thừa nhận, lí nhí : "Có một chút, nhưng sẽ quen thôi."
" ."
Kỳ Bất Nghiên cũng tán thành.
"Ngươi quen với cổ trùng mới ."
Mấy dân Vệ thành họ ngó lơ , hiểu trong hồ lô họ bán t.h.u.ố.c gì. Hai trông cũng ngốc nghếch, chẳng lẽ nhận bọn họ gì ?
Không ngờ Kỳ Bất Nghiên thẳng vấn đề: "Các ăn thịt chúng ?"
Sắc mặt dân Vệ thành khó coi.
Nghĩ thì nghĩ , toạc , họ cảm thấy quá tàn nhẫn, cho dù sắp trở thành đao phủ là chính họ.
Rất nhiều luôn những chuyện mâu thuẫn, bảo vệ chút đạo nghĩa ít ỏi còn sót trong lòng, nhưng cái c.h.ế.t nhịn vì d.ụ.c vọng của bản mà trái cái gọi là đạo nghĩa.
Đã thế còn khác vạch trần.
Như kẻ bịt tai trộm chuông .
Kỳ Bất Nghiên họ, hỏi Hạ Tuế An: "Ngươi họ ăn thịt ?"
Sao thể chứ, sống còn kịp nữa là. Nàng vùi đầu bên cánh tay , đối diện với ánh mắt thèm khát ăn thịt của dân chúng Vệ thành, như rõ còn cố hỏi. Hạ Tuế An rầu rĩ đáp: "Không ."
"Nàng ." Kỳ Bất Nghiên tủm tỉm đáp mấy dân Vệ thành.
Họ gì, cầm lấy cái cuốc sắt.
Cuốc sắt kéo lê tuyết tạo thành một vệt dài.
Kỳ Bất Nghiên cong mắt : "Các sống, tại chúng c.h.ế.t?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-5-2.html.]
Con rắn bạc nhỏ quấn mấy vòng trang sức đôi ủng dài của lặng lẽ trườn .
Hạ Tuế An dựa sát Kỳ Bất Nghiên tình cờ thấy con nhện tím từng ăn thịt c.h.ế.t trán nàng đang bò lên vai nàng, dường như cảm nhận tâm trạng chủ nhân đổi nên tránh xa nguy hiểm.
Tính cách trời sinh sợ côn trùng rắn rết của nàng dễ sửa đổi, là miễn cưỡng nhẫn nhịn con nhện tím thôi.
"Đại ca, tha cho họ ."
Tuyền Lê
Một khắc khi mấy dân Vệ thành tay, thanh niên chuyện Tưởng tướng quân bại trận uẩn khúc cuối cùng vẫn thể tay với sống, lên tiếng khuyên can: "Tha cho họ ."
"Sao thể vì tư lợi bản mà khiến vô tội bỏ mạng, chi bằng đợi thêm chút nữa, tin triều đình sẽ bỏ mặc chúng ."
Họ nắm c.h.ặ.t t.a.y suy nghĩ chốc lát, mặt , bất lực ném cái cuốc sắt xuống.
Kỳ Bất Nghiên điềm nhiên như dẫn Hạ Tuế An khỏi thành.
Bọn họ Tấn thành.
Đây là chuyện Hạ Tuế An mãi đến khi cổng thành đóng chặt của Tấn thành mới .
Biên giới Đại Chu thường xuyên Hồ quấy nhiễu, các thành trì xây dựng ở biên giới ít khi mở cổng thành, sợ Hồ tập kích bất ngờ, tường thành binh lính luân phiên canh gác.
Hoàng hôn buông xuống, nhiệt độ giảm mạnh, cát bay đá chạy thổi khiến Hạ Tuế An mở nổi mắt. Tường thành xây cao, quân kỳ Đại Chu cắm ở nơi cao bắt mắt, nàng ngẩng đầu bao lâu thì cổ mỏi nhừ.
Cổng thành cũng tùy tiện là mở , còn xin chỉ thị của tướng lãnh chủ sự.
Hạ Tuế An nghi ngờ bọn họ căn bản .
Tướng lãnh thủ thành sợ Hồ giả dạng thành dân thường trộn Tấn thành, đ.á.n.h cắp tình báo, để đề phòng vạn nhất sẽ dễ dàng cho , c.h.ế.t một hai dân còn hơn c.h.ế.t cả một thành dân chúng.
cổng thành mở.
Có vài binh lính mặc nhung phục màu đỏ, hông đeo loan đao bước .
Hạ Tuế An thể tin nổi, tò mò hỏi: "Tại họ chịu cho chúng ?"
Kỳ Bất Nghiên: "Bởi vì là luyện cổ, là Lý tướng quân của họ mời đến. Nói đơn giản là, họ đưa cho thù lao , đổi , sẽ thực hiện một tâm nguyện của họ."
Thiếu niên mới mười mấy tuổi, trông chẳng liên quan chút nào đến luyện cổ bí ẩn, nhưng chính là luyện cổ trẻ tuổi nhất của Thiên Thủy trại.
"Ừm... cũng thể là giúp họ giải quyết một việc liên quan đến cổ trùng."
Người luyện cổ.
Biết luyện cổ là cơ bản, tiếp theo là, ngự cổ (điều khiển cổ trùng), hạ cổ (bỏ bùa), giải cổ (giải bùa), sát cổ (g.i.ế.c cổ trùng), chỉ khi tinh thông tất cả mới thể gọi là luyện cổ.
Hạ Tuế An hiểu.
Lý tướng quân của Tấn thành việc cầu cạnh luyện cổ, nếu bọn họ cũng chẳng cách nào thành.
"Thù lao? Thù lao gì ?"
Hạ Tuế An cũng nhận hỏi quá nhiều, hỏi xong câu thì lộ vẻ ngượng ngùng.
Kỳ Bất Nghiên chẳng để bụng, nghịch dải lụa rủ xuống bên tóc mai nàng: "Thù lao đòi hỏi, tùy mà khác , nhưng ngoại lệ, đều là thứ quan trọng nhất đối với họ."