Thiếu Niên Miêu Cương Là Hắc Liên Hoa - Chương 41.3

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-22 16:08:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tay Nguyên Đức khựng .

Tơ thiên tằm cứa rách da .

"Muốn thử ?" Nụ của thiếu niên càng lúc càng lớn, trong giọng điệu dịu dàng ẩn chứa sự vặn vẹo điên cuồng, "Xem ngươi giật đứt dây xích bạc hình bướm của , cứa đứt cổ ngươi nhé."

Như thể sợ giật đứt .

Hạ Tuế An uống nhiều , ngủ cũng quá say, dường như thấy chút động tĩnh bọn họ gây , xoay trong.

"Suỵt." Kỳ Bất Nghiên dùng tay động tác bảo im lặng.

Hắn : "Đừng đ.á.n.h thức nàng."

Nguyên Đức run rẩy.

Rất ít sợ c.h.ế.t, cũng sợ.

Hắn nhắm mắt , : "Thật cũng g.i.ế.c các ngươi."

Kỳ Bất Nghiên như chút động lòng, hàng mi dài khẽ run, lẩm bẩm: "Thật ?"

Nguyên Đức tưởng còn đường lui.

Thấy vẻ mặt Kỳ Bất Nghiên chút buông lỏng, kích động, giọng cũng lớn hơn: "Thật! Thật cũng g.i.ế.c các ngươi, chi bằng chúng mỗi lùi một bước, chuyện đêm nay cứ coi như..."

Lời còn hết, cắt cổ.

Nguyên Đức trừng lớn mắt.

Máu từ từ nhuộm đỏ tay Kỳ Bất Nghiên: "Ngươi thật cũng g.i.ế.c chúng , nhưng ngươi vẫn đến, nếu tỉnh, thì c.h.ế.t chính là , ồ... còn Hạ Tuế An nữa."

Hạ Tuế An đêm nay leo núi mệt , gặp chuyện , chắc chắn thể an tâm nghỉ ngơi, cho nên mới để nàng uống một chén nhỏ vô hại với cơ thể, chỉ khiến ngủ say hơn một chút.

Kỳ Bất Nghiên chọn dùng cổ để đối phó.

Hắn tự tay.

Nguyên Đức bịt chặt cổ họng cầm máu, phát những âm tiết mơ hồ: "Ngươi, ngươi..."

"Con luôn trả giá cho sự lựa chọn của , ngươi ?"

Kỳ Bất Nghiên xoay sợi tơ thiên tằm dính máu, khuôn mặt nhuốm m.á.u vẫn tinh xảo như một con búp bê sứ xinh : "Không ép buộc bản ý như thể trốn tránh , nhưng hôm nay sẽ để cho ngươi thây."

Trước g.i.ế.c đều để côn trùng rắn rết độc cổ ăn sạch t.h.i t.h.ể đối phương.

Hắn trở nên lương thiện hơn một chút .

Kỳ Bất Nghiên nghĩ.

Mặt trời lên, đỏ rực như son.

Ánh ban mai rải nhẹ lên Đăng Vân Sơn, vượt qua những cây cổ thụ rễ cây chằng chịt, rơi xuống Huyền Diệu Quan.

Trong quan đ.á.n.h chuông, gõ trống theo giờ quy định, âm thanh chậm rãi lan xa, các đạo sĩ từ phòng ngủ nối đuôi , thẳng đến điện Tam Thanh, thứ dường như gì khác biệt so với ngày thường.

Lúc sương phòng sạch sẽ.

Còn thoang thoảng một mùi hương thanh khiết.

Hạ Tuế An ở bên trong cũng thấy tiếng chuông, tiếng trống, nhưng nàng dậy từ sớm, chỉ là Kỳ Bất Nghiên vẫn còn ngủ, Hạ Tuế An liền yên lặng ở trong phòng sách, gây tiếng động.

Trong góc sương phòng đạo quan vứt mấy quyển sách, giống như bỏ quên ở đây.

Nàng vô tình thấy, nhặt lên.

Còn tưởng là sách về Đạo giáo, ngờ là mấy quyển y thư, Hạ Tuế An lật vài trang xem, xem đến say sưa ngon lành.

Đọc nhiều sách t.h.u.ố.c ích, ngoài nghề tuy thể hiểu hết, nhưng từ đó thêm một cách chữa trị bệnh thông thường cũng , Hạ Tuế An xem một nửa, bóng đổ xuống trang sách.

Tuyền Lê

Nàng đầu , là Kỳ Bất Nghiên tỉnh.

Kỳ Bất Nghiên mới ngủ dậy, đuôi mắt đỏ hơn so với những lúc khác, bởi vì da dẻ đặc biệt trắng, nên vệt đỏ ở đuôi mắt càng thêm rõ ràng.

Mà cổ của sớm tinh thần phấn chấn bò sàn gỗ trong sương phòng.

Hạ Tuế An giường La Hán sách.

Nàng như một sợ côn trùng rắn rết.

Nếu sẽ trực tiếp bàn ghế giữa phòng, tìm một tư thế thoải mái sách, chứ giường La Hán, giơ cao sách lên , tay mỏi, cổ mỏi.

Kỳ Bất Nghiên cầm lấy áo khoác để bên giường mặc , khi cài đai lưng Điệp Táp phát tiếng kim loại va chạm, dáng thiếu niên rắn rỏi, đai lưng Điệp Táp càng tôn lên vòng eo thon gọn đầy sức dẻo dai của .

Hạ Tuế An đặt sách xuống: "Ngươi tỉnh ."

"Ừ."

Ánh mắt quét qua mái tóc Hạ Tuế An dùng dải lụa buộc gọn: "Hôm nay ngươi dậy sớm thật."

Nàng dụi mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-41-3.html.]

Kỳ Bất Nghiên thu hồi ánh mắt đặt tóc mai Hạ Tuế An, quyển sách nàng đang đè lòng bàn tay, đeo hộ oản : "Vừa ngươi xem sách gì ?"

Hạ Tuế An giơ quyển sách xem lên: "Y thư, tìm thấy trong góc."

Bọn họ vội rời khỏi Huyền Diệu Quan.

Vạn Thảo Hoa nở ban đêm, cho dù bây giờ bọn họ lên núi cũng tìm thấy, còn đỉnh núi đợi đến khi trời tối, chi bằng xuất phát lên núi muộn một chút.

Kỳ Bất Nghiên ăn mặc rửa mặt xong, đạo sĩ của Huyền Diệu Quan tới.

Không tiểu đạo sĩ tối qua.

Mà là một đạo sĩ lạ mặt khác, bọn họ mỗi ngày một canh giờ buổi sáng, đợi xong buổi sáng mới đến trai đường dùng cơm, tới là mời bọn họ cũng đến trai đường dùng cơm.

Đạo sĩ rõ mục đích, đợi khỏi phòng.

Hạ Tuế An để đạo sĩ đợi lâu, gần như ngay khi xong, liền mở cửa .

Thấy tiểu đạo sĩ tối qua, Hạ Tuế An cũng cảm thấy , trong đạo quan nhiều đạo sĩ như , nhất thiết là tiểu đạo sĩ tới.

Đạo sĩ dẫn bọn họ đến trai đường Huyền Diệu Quan.

Trai đường đầy các đạo sĩ khác.

Bọn họ thấy Hạ Tuế An, Kỳ Bất Nghiên bước , hẹn mà cùng gật đầu hiệu.

Trai đường mười mấy cái bàn dài, mỗi bàn đều bày một đĩa lớn màn thầu, bánh bao, cháo trắng..., ai ăn thì tự lấy.

Từ lúc Hạ Tuế An quan tối qua đến giờ, biểu hiện của đạo sĩ Huyền Diệu Quan đều bình thường, bình thường đến mức thể bình thường hơn, nhưng nàng luôn cảm nhận ánh mắt đ.á.n.h giá như như từ bọn họ.

Là ảo giác của nàng ?

Hạ Tuế An ngước mắt quanh trai đường một vòng.

Có vài đạo sĩ kịp thu hồi ánh mắt đ.á.n.h giá, nàng thu hết đáy mắt.

Không ảo giác.

Là thật.

Bọn họ thực sự đang lặng lẽ đ.á.n.h giá nàng và Kỳ Bất Nghiên, tại ? Hạ Tuế An hiểu, đơn thuần là vì bọn họ là ngoài , nhưng bọn họ từng gặp ngoài.

Hương hỏa Huyền Diệu Quan thịnh vượng, bá tánh Thanh Châu cho đến tới Thanh Châu du ngoạn đều sẽ đến đây cúng bái, Hạ Tuế An tự nhận gì đặc biệt, lý do gì để những đạo sĩ chú ý nhiều như .

Chẳng lẽ là vì qua đêm?

Tối qua bọn họ qua đêm ở Huyền Diệu Quan.

Hạ Tuế An hiểu, qua đêm ở Huyền Diệu Quan gì đặc biệt chứ, nàng nhíu mày suy tư, một bàn tay vuốt phẳng. Thiếu niên vuốt mày nàng: "Ăn cơm ."

Kỳ Bất Nghiên như nhận điều , xuống chiếc bàn dài mà đạo sĩ chỉ, múc cháo trắng bát, lấy một cái bánh bao đưa cho Hạ Tuế An.

Hạ Tuế An cũng xuống, nhận lấy bánh bao.

Nàng há miệng c.ắ.n bánh bao.

Đạo sĩ dẫn bọn họ tới sang bàn khác dùng cơm, trai đường chỉ còn tiếng ăn uống.

Hạ Tuế An ăn hai cái bánh bao, nửa bát cháo, còn nửa bát cháo uống nổi nữa, nàng nghĩ thể lãng phí, đang định cố uống hết một , Kỳ Bất Nghiên nhận lấy, uống cạn.

Bỗng một lão đạo sĩ tóc trắng bước trai đường, các đạo sĩ nhao nhao dậy : "Chân nhân."

Lão đạo sĩ tóc trắng đến mặt bọn họ.

Hạ Tuế An ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Kỳ Bất Nghiên thong dong ăn nửa cái bánh bao, hề lay động.

Hạ Tuế An lên, nàng thấy đạo sĩ gọi lão nhân là chân nhân, ông hẳn chính là Tam Thiện chân nhân đức cao vọng trọng của Huyền Diệu Quan.

Nàng cũng gọi ông một tiếng chân nhân.

Tam Thiện chân nhân nở nụ nhạt, hiệu cần đa lễ: "Hai vị chính là tiểu công tử, tiểu cô nương tối qua tá túc ở Huyền Diệu Quan ?"

"Không sai, phiền các ." Hạ Tuế An ngại ngùng .

Ý của Tam Thiện chân nhân giảm.

Ông : "Sao phiền, tới là khách, Huyền Diệu Quan nên tiếp đãi, chỉ là Đăng Vân Sơn ban đêm thường dã thú xuất hiện, các ngươi vẫn nên cố gắng đừng leo núi ban đêm."

Kỳ Bất Nghiên ăn xong nửa cái bánh bao, cũng mỉm ôn hòa với Tam Thiện chân nhân luôn mang theo nụ mặt: "Chúng sẽ chú ý."

Hạ Tuế An gật đầu phụ họa.

Tam Thiện chân nhân hỏi bọn họ nghỉ ngơi thế nào.

Kỳ Bất Nghiên ánh mắt chân thành trả lời: "Không lắm, tối qua ồn."

Tam Thiện chân nhân mặt đổi sắc .

Hạ Tuế An buồn bực: "Tối qua ồn? Sao ?"

Kỳ Bất Nghiên lơ đãng : "Ngươi ngủ say quá, bất quá về thì ồn nữa, nếu nhất định sẽ đ.á.n.h thức ngươi."

 

Loading...