Thiếu Niên Miêu Cương Là Hắc Liên Hoa - Chương 33.2
Cập nhật lúc: 2025-12-15 23:52:29
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Tuế An hổ ôm bụng.
"Ngươi đói ." Kỳ Bất Nghiên hỏi, mà là khẳng định, gọi phu thuyền tới, bảo họ lấy chút bánh nướng còn nóng hổi.
Trước khi rời khỏi trấn Phong Linh, bọn họ mua lương khô dự trữ, nhưng đường nếu thức ăn nóng, đương nhiên bọn họ sẽ chọn ăn cái .
Hắn lấy một ít bạc vụn đưa cho phu thuyền mang bánh nướng đến cho bọn họ.
Hạ Tuế An lặng lẽ ngăn cản Kỳ Bất Nghiên.
Lần thấy hỏi tiểu nhị vài câu liền cho bạc vụn, nàng ngăn cản , nhưng nhịn xuống, nhịn nữa, đều là bạc trắng lấp lánh, tiêu hết là hết đấy.
Bánh nướng chỉ mấy văn tiền một cái thôi mà.
Đâu cần nhiều bạc vụn như , đủ để bọn họ mua cả một đống bánh nướng .
Hạ Tuế An nghi ngờ Kỳ Bất Nghiên ở Cô Sơn quá lâu, vật giá, phần lớn thời gian là tùy ý cho bạc?
Câu trả lời của là: "Ừ."
"Ta từng Thiên Thủy trại , tiền mua tiên cũng , bọn họ ngoài một chuyến tiêu bao nhiêu bạc vân vân. Cho nên đây chỉ cần tìm luyện cổ, thứ đòi đều là vàng."
Số bạc vụn là khi xuống núi dùng vàng đổi lấy, mỗi đưa một ít bạc vụn, tiện lợi.
Miệng Hạ Tuế An khẽ há to.
Nàng kinh ngạc: "Hả?"
Kỳ Bất Nghiên lau sạch tay, cầm lấy một cái bánh nướng, xé thành một miếng nhỏ, nhét miệng nàng. Hạ Tuế An theo bản năng nhai, ngăn cản đưa bạc vụn cho phu thuyền nữa.
Động tác đút ăn của thành thục, chẳng khác gì xé thịt đút cho đám cổ trùng nhỏ mới luyện thành, tự kiếm ăn là bao.
Hạ Tuế An Kỳ Bất Nghiên đút cho mấy miếng, bèn tự cầm lấy bánh nướng ăn.
Nàng cũng tay chân.
Từ lúc lên thuyền, cổ trùng của Kỳ Bất Nghiên xuất hiện, giấu ở , cũng ở . Hạ Tuế An quanh quất, phát hiện con rắn đỏ mà lẫn trong đống dây thừng đỏ ở đằng xa đang ngủ.
Con rắn đen quấn quanh lan can thuyền, giống như một dải vải đen buộc đó để cố định buồm, nếu nàng tình cờ thấy nó bò, e rằng cũng sẽ đó là con rắn đen của Kỳ Bất Nghiên.
Những con cổ trùng khác, nàng vẫn tìm thấy.
Những con cổ trùng giống chủ nhân của chúng, thông minh.
Người thuyền quen thấy ngoại bang, cảm thấy lạ lẫm, cứ như bình thường thôi.
Những đó ngược thường xuyên đưa mắt về phía Hạ Tuế An và Kỳ Bất Nghiên, cảm thấy bọn họ dung mạo quá , tuổi tác lớn, mới mười mấy tuổi đầu, giống như giấu gia đình lén lút bỏ trốn để tư bôn.
Bị chằm chằm, bản sẽ cảm giác, Hạ Tuế An tự nhiên lắm, về dứt khoát lờ , im lặng ăn bánh nướng.
Ăn một nửa, nàng vệ sinh.
Rất gấp.
Thế là Hạ Tuế An đưa cái bánh nướng ăn dở cho Kỳ Bất Nghiên, bảo cầm giúp nàng, đợi nàng sẽ ăn tiếp.
Hạ Tuế An quen thuộc con thuyền , chỗ vệ sinh ở , loanh quanh một hồi tìm một đang nấu cơm thuyền, các phu thuyền gọi là Tống đại tẩu mới hỏi .
Tìm chỗ vệ sinh, nàng giải quyết nhanh, rửa tay xong liền về phía boong tàu.
Có một bóng lướt qua bên cạnh.
Hạ Tuế An sang.
Là một cô nương, đối phương lưng về phía nàng, về hướng ngược , tuy thấy mặt, nhưng khiến Hạ Tuế An cảm thấy vài phần quen thuộc.
Ảo giác chăng? Nàng thu hồi ánh mắt, định về bên cạnh Kỳ Bất Nghiên, gọi một tiếng "Tam thúc", đó nhảy chân sáo chạy về phía Hạ Tuế An thấy.
Tưởng Tuyết Vãn, Tưởng cô nương?
Quá giống Tưởng cô nương .
Bước chân nàng khựng , rẽ một cái theo.
Mà Kỳ Bất Nghiên đang ở boong tàu vặn ngước mắt lên thấy Hạ Tuế An sắp về bên cạnh xoay về một hướng khác, giống như thấy ai đó, đuổi theo.
Ai nhỉ?
Hắn chỗ Hạ Tuế An biến mất một lúc, bỗng nhiên cong mắt , nhưng ý định tìm về, vẫn dựa mạn thuyền, rũ mắt bầy cá đang bơi lội nước.
Không Kỳ Bất Nghiên ném thứ gì xuống thuyền, một lát , mười mấy con cá nổi lên mặt nước, ngửa bụng, c.h.ế.t hết.
Thiếu niên , từ từ rộ lên.
Hoàn lòng trắc ẩn.
Trên thuyền kinh ngạc đột nhiên c.h.ế.t nhiều cá thế, cảm giác điềm báo lắm.
Phu thuyền biển việc tin Hải thần.
Bọn họ cũng để ý điềm báo cát tường , thấy hôm nay biển mạc danh kỳ diệu c.h.ế.t mười mấy con cá, khỏi lo sợ chuyến vận chuyển hàng hóa sẽ thuận lợi, vội vàng vái trời xanh.
Chuyện dường như cũng truyền đến tai vị chủ thuê ngoại bang tóc vàng mắt xanh , gã từ trong khoang thuyền , dùng tiếng ngoại bang vài câu với phu thuyền.
Phu thuyền khom lưng, sai bảo.
Ngay lúc , Hạ Tuế An boong tàu.
Nàng rõ xảy chuyện gì, chút thắc mắc tại bọn họ lộ vẻ mặt ngưng trọng như , giống như lo lắng tai họa sắp xảy .
Theo lý thuyết, Hạ Tuế An lẽ sẽ hiểu tiếng ngoại bang, nhưng nàng mà thể hiểu một hai, ngoại bang "nhất định trông coi hàng hóa cẩn thận, đợi tiếp ứng tối mai lấy hàng là ".
Chẳng lẽ khi mất trí nhớ từng học tiếng ngoại bang? Hạ Tuế An ngây ngô nghĩ.
"Về ?"
Kỳ Bất Nghiên nàng hỏi.
Da quanh năm thấy ánh mặt trời, trắng đến mức thể thấy rõ những mạch m.á.u nhỏ li ti bên , mặt trời chiếu , ửng hồng, giống như phơi nắng lâu một chút sẽ cháy nắng .
Lúc mới xuống Cô Sơn, gặp mùa đông, thời gian đó mấy nắng, bây giờ là mùa xuân, mặt trời tuy gay gắt như mùa hè, nhưng trừ lúc mưa, hầu như đều nắng.
Tuyền Lê
Hạ Tuế An "ừ" một tiếng.
Hắn chợt hỏi: "Có nhiều ?"
"Cái gì nhiều ?" Hạ Tuế An nhất thời phản ứng kịp.
Kỳ Bất Nghiên , ý mặt càng đậm hơn, ngón tay gõ gõ lên lan can: "Nếu ngươi lâu như mới về, còn tưởng ngươi lạc đường ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-33-2.html.]
Nếu nàng dối, sẽ...
"Không mấy ." Hạ Tuế An cuối cùng cũng hiểu Kỳ Bất Nghiên đang hỏi gì, đang hỏi chỗ nàng vệ sinh đông , "Ta hình như thấy Tưởng cô nương."
Tay gõ lan can của thiếu niên dừng , ý định g.i.ế.c dần dần tan biến.
"Tưởng cô nương?"
Hắn nhẹ nhàng : "Nàng ở thuyền?"
Mắt Hạ Tuế An thoáng vẻ thất vọng: "Ta chính vì đuổi theo xem thử, cho nên mới về muộn một chút, hình như là lầm ."
"Vậy ?" Kỳ Bất Nghiên bất luận biểu cảm gì, thông qua khuôn mặt thể hiện đều trông ôn lương.
Nàng gật đầu ừm ừm.
Hạ Tuế An ngay cả thần thái cũng thật thà chất phác, tìm chút sai sót nào.
.
Khoảng thời gian , nàng ít khi dối , nếu thực sự gặp chuyện trả lời, Hạ Tuế An thường cũng chỉ chọn cách lảng tránh đáp.
Nghĩ đến đây, nụ của chân thật hơn vài phần.
Kỳ Bất Nghiên trả nửa cái bánh nướng nàng ăn dở cho Hạ Tuế An, nàng màng thế sự gặm bánh nướng, hai má phồng lên: "Vừa ngoại bang c.h.ế.t nhiều cá? Cá gì?"
Hắn tùy tiện chỉ tay xuống mặt nước: "Bọn họ cá chính là chúng nó."
Cá c.h.ế.t vẫn còn nổi lềnh bềnh mặt nước.
Hạ Tuế An kiễng chân xem: "Ta nhớ lúc rời , ở đây vẫn cá c.h.ế.t mà, trông quả thực chút kỳ lạ."
Kỳ Bất Nghiên nhắm mắt, hóng gió một lát.
Hạ Tuế An từng miếng từng miếng ăn bánh nướng chút thất thần, nhớ cảnh đuổi theo cô nương để , thật sự là nàng lầm ?
Bóng lưng cô nương giống Tưởng cô nương, giọng giống Tưởng cô nương, ngay cả gọi cũng gọi "Tam thúc" mà Tưởng cô nương suốt ngày treo bên miệng. khi Hạ Tuế An đuổi theo, biến mất.
Bọn họ mấy ngày còn gặp ở trấn Phong Linh.
Có duyên cùng chung một chuyến thuyền rời khỏi trấn Phong Linh cũng khả năng .
Hạ Tuế An nghĩ nữa.
Nếu bọn họ thực sự ở con thuyền , nàng hẳn là còn thể gặp bọn họ, dù thuyền cũng chỉ lớn thế , nơi thể cho khách thuyền hoạt động nhiều, phần lớn các nơi chỉ cho phép phu thuyền .
Ăn xong bánh nướng, Hạ Tuế An ngắm cảnh thuyền chán , cảm thấy mỏi chân, chi bằng tìm chỗ , về khoang thuyền nghỉ ngơi.
Kỳ Bất Nghiên , bảo nàng khoang thuyền , lát nữa sẽ .
Khoang thuyền phòng cho khách ở.
Vào trong khoang thuyền, một dãy dài đều là phòng cho khách, ít nhất cũng hơn năm mươi gian, cửa là kiểu đẩy kéo, chỉ thể chốt bên trong, cửa phòng hai bên hành lang đối diện so le .
Do gian hạn, phòng đều lớn.
chim sẻ tuy nhỏ, ngũ tạng đều đủ.
Mỗi phòng trang một chiếc giường hẹp, một cái bàn, ghế đẩu, một bộ cụ gia công thô sơ - một ấm , hai chén , đều là màu đất, hoa văn gì, đơn sơ.
Phía bên trái trong cùng của căn phòng một cái cửa sổ nhỏ, là cửa sổ nhỏ, thực là lỗ thông gió.
Rất nhỏ, cửa sổ nhỏ đại khái chỉ bằng bàn tay của một nam t.ử trưởng thành.
Cửa sổ nhỏ hướng mặt biển, bên trong thuyền.
Nếu ghé cửa sổ nhỏ ngoài, chỉ thể thấy biển cả mênh m.ô.n.g bát ngát, thấy tình hình bên trong thuyền, xem xét tình hình bên trong thuyền bắt buộc rời khỏi khoang thuyền, ngoài xem.
Trước cửa vài gian phòng treo chuông, theo Hạ Tuế An quan sát, ở trong những căn phòng đa phần là phú thì quý.
Nàng ở phòng thường.
Bọn họ là hôm nay mới đến nhờ thuyền, chào hỏi với chủ thuyền, con thuyền chỉ còn một phòng, đồng nghĩa với việc những ngày thuyền bọn họ cũng ngủ chung giường.
Hạ Tuế An quen .
Sắp xếp xong tay nải của bọn họ, nàng lăn tít bên trong giường hẹp, chừa chỗ trống bên ngoài, đợi Kỳ Bất Nghiên là thể ngủ trưa .
Không ngờ đợi đến khi Hạ Tuế An sắp ngủ , Kỳ Bất Nghiên cũng , nàng lo lắng xảy chuyện gì , định xỏ giày ngoài xem , kết quả liền thấy cửa phòng đẩy .
Kỳ Bất Nghiên bước .
Trang sức bạc kêu leng keng leng keng, là dấu hiệu đặc trưng của .
Hạ Tuế An gạt vạt váy xòe giường về phía , dải lụa dài từ búi tóc rủ xuống thấp thoáng vai, nàng còn hỏi thêm một câu: "Ngươi ngủ trưa ?"
Cho dù Kỳ Bất Nghiên ngủ trưa, nơi thể ở trong phòng cũng nhiều, chiếc ghế đẩu thấp đến mức co chân khó khăn thể quá lâu.
Tốt nhất vẫn là lên giường.
nếu Kỳ Bất Nghiên ngủ, nàng ngủ, chẳng là để nàng ngủ ?
Bên cạnh tỉnh táo, chỉ ngủ cảm giác cứ kỳ kỳ, cho nên Hạ Tuế An vẫn hy vọng câu trả lời của Kỳ Bất Nghiên là ngủ.
Kỳ Bất Nghiên dùng hành động trả lời nàng.
Hắn xuống giường, giường tuy hẹp, nhưng chiều dài vẫn đủ. Bởi vì theo thuyền phần lớn là nam tử, cho nên khi chuẩn giường trong phòng cũng là chuẩn theo chiều cao của nam tử.
Hạ Tuế An ngủ ở đó trông nhỏ bé, Kỳ Bất Nghiên đưa tay qua cầm lấy một dải lụa tóc mai của nàng: "Không tháo ngủ ?"
"Không tháo."
Tháo , tỉnh dậy còn buộc một nữa.
Kỳ Bất Nghiên buông dải lụa , quản nhiều, khi xuống, y phục hai phát tiếng ma sát khe khẽ, mà Hạ Tuế An sớm buồn ngủ rũ rượi, bàn tay nhỏ nhắn múp míp của nàng nắm lấy chăn nhắm mắt ngủ.
Không ngờ sẽ ngủ một mạch đến tối, Hạ Tuế An ngủ đẫy giấc, ý thức tỉnh dậy, bỗng nhiên cảm nhận một bóng đen đổ xuống mặt .
Bóng đen bao trùm lấy nàng.
Hạ Tuế An mở mắt .
Hóa là Kỳ Bất Nghiên dậy, nến trong phòng thắp ở phía ngoài, ánh sáng tạo cái bóng của đổ nghiêng lên nàng. Sao đang ngủ dậy ? Hạ Tuế An nghi hoặc.
Lại kỹ hơn, nàng cũng bật dậy, năng lộn xộn: "Chuyện ... ngươi..."
Trên tay Kỳ Bất Nghiên máu.
Máu sền sệt tanh nồng nhuộm đỏ ngón tay , thấy mà giật rợn .