Thiếu Niên Miêu Cương Là Hắc Liên Hoa - Chương 29.2
Cập nhật lúc: 2025-12-10 11:41:14
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hạ Tuế An để ý lắm đến chi tiết , tập trung quan sát băng thất .
Băng thất trống , chẳng gì cả, chỉ mấy bức tường băng, thì vẻ kín mít nhưng ở trong đó vẫn thở . Cho nên ở đây lỗ thông gió, bọn họ thể tìm lỗ thông gió .
Phải , trong tay áo nàng ống lửa.
Hạ Tuế An quyết định dùng ngọn lửa từ ống lửa để tìm hướng gió thổi , bảo Kỳ Bất Nghiên đến giữa băng thất, đợi một lát, quan sát kỹ xem ngọn lửa lay động về hướng nào.
Lay động về hướng Đông Nam.
Nghĩa là gió thổi từ hướng Tây Bắc tới.
Nàng bảo Kỳ Bất Nghiên về phía Tây Bắc của băng thất, Hạ Tuế An chọc một cái lỗ nhỏ ẩn trong tường băng khó phát hiện, cái lỗ ngay cả một ngón tay cũng nhét lọt, vẻ vô dụng.
Kỳ Bất Nghiên cong mắt .
Hắn lùi vài bước : "Đủ ."
Vài sợi tơ thiên tằm bay từ hộ uyển của Kỳ Bất Nghiên, chui cái lỗ nhỏ. Tơ thiên tằm sắc bén vô cùng, chỉ cần tìm điểm cắt . Hắn kéo sang trái, nó liền cắt đứt một tảng băng dày bên trái.
"Rầm" một tiếng, một tảng băng lớn rơi xuống đất, băng vụn văng tung tóe đầy đất, b.ắ.n bên cạnh ủng của Kỳ Bất Nghiên, một mảnh băng vụn cũng b.ắ.n vạt váy Hạ Tuế An đang rủ xuống bên hông .
Băng thất vốn chỉ thể từ bên ngoài cứ thế bọn họ cưỡng ép mở một lối thoát.
Nàng nhanh chóng trèo xuống khỏi .
Đuôi lông mày Hạ Tuế An nhuốm vẻ vui mừng, kéo tay Kỳ Bất Nghiên ngoài, sợ chậm trễ sẽ xảy biến cố gì: "Chúng thể ngoài !"
Đi vài bước, nàng đột ngột dừng .
Phía một cái hồ nước khổng lồ xây bằng xương , vô cùng quỷ dị.
Còn .
Là một thanh niên tuyệt sắc, đang nghiêm chỉnh một chiếc bàn đá tự nhiên, bàn là một cây cổ cầm bằng gỗ t.ử đàn thượng hạng, đàn chạm khắc tinh xảo, treo tua rua đỏ.
Y phục trắng càng tôn lên vẻ tiên phong đạo cốt của thanh niên , toát khí chất vướng bụi trần. Hắn như thể mới chú ý đến họ, ngẩng đầu lên, khí chất thư sinh, như một quân t.ử ôn nhuận.
Hắn mỉm : "Các ngươi kẻ tự tiện xông cổ mộ sẽ kết cục gì ?"
Ngón tay thon dài lướt qua dây đàn.
Tiếng đàn nhẹ nhàng.
Thanh niên đặt hai tay lên dây đàn, đôi môi mỏng khẽ động, đưa đáp án: "C.h.ế.t."
Hạ Tuế An đ.á.n.h giá , thành thật : "Chúng rơi xuống băng thất, ngài rõ ràng cơ hội g.i.ế.c chúng , nhưng ngài . Ngài cũng g.i.ế.c chúng , đúng ?"
Thanh niên chậm rãi gảy đàn, giọng hòa tiếng đàn như tiếng suối reo trong rừng: "Tiểu cô nương, đừng hòng đoán mò tâm tư của , nhưng hiện tại cho các ngươi cơ hội rời ."
Nàng hành lễ với .
"Xin tiền bối, chúng việc quan trọng, bắt buộc ở cổ mộ."
Tay gảy đàn của thanh niên khựng , dường như thở dài bất lực, tiếp tục đàn: "Đã thì thể giữ các ngươi ."
"G.i.ế.c." Hắn khẽ .
Lời dứt, mấy xuất hiện, con rối mà là sống sờ sờ.
Bọn họ là thủ hạ của thanh niên .
Khác với dáng vẻ mảnh khảnh của thanh niên, bọn họ khuôn mặt thô kệch, hình cao lớn vạm vỡ, kích thước cơ thể như gấp ba Hạ Tuế An.
Bọn họ hung thần ác sát, mỗi cầm một thanh đại đao nặng mấy chục cân. Loại mà lẽ nàng còn chẳng nhấc nổi, còn đao đè c.h.ế.t, Hạ Tuế An kéo tay Kỳ Bất Nghiên định chạy.
Đánh thì chạy, nàng sẽ cố đ.ấ.m ăn xôi.
Bình thường nàng đều đ.á.n.h , nên việc chạy trốn luyện đến mức thuần thục .
phản ứng của bọn họ cực nhanh.
Có hai nhanh chân chặn lối , luồng đao khí sắc bén c.h.é.m về phía Hạ Tuế An, cắt đứt một lọn tóc và vài sợi dây lụa của nàng, tóc và dây lụa xoay vài vòng trung rơi xuống đất.
Thanh niên vẫn ung dung gảy đàn.
Hắn dường như sẽ can thiệp chuyện tiếp theo nữa.
Hạ Tuế An thót tim, bọn họ c.h.é.m một đao về phía nàng - qua là võ công.
Nàng đẩy Kỳ Bất Nghiên , bản cũng yên chờ chém, lăn tròn sang một bên tránh né. Không chạy thoát thì Hạ Tuế An thể né.
Kỳ Bất Nghiên bình tĩnh nhặt lọn tóc và dây lụa c.h.é.m đứt của Hạ Tuế An lên, giọng điệu như đứa trẻ hỏng đồ chơi: "Sao các ngươi đứt tóc nàng ?"
Hạ Tuế An cũng mạch suy nghĩ của cho kỳ quái.
Tóc mất thì thôi.
Người nàng còn sống là , tại để ý đến lọn tóc đứt đó?
Kỳ Bất Nghiên : "Ta thích tóc nàng ... Ta nuôi nàng lâu như , chỗ tóc chắc cũng coi như do nuôi , cho nên các ngươi thể giúp nối ?"
Những đương nhiên sẽ quan tâm đến , ăn ý giải quyết Kỳ Bất Nghiên , bọn họ di chuyển nhanh chóng, vây giữa.
Đại đao trong tay bọn họ linh hoạt như nước chảy.
Kỳ Bất Nghiên tung cước đá lệch một thanh đại đao sắp c.h.é.m cổ .
Trong chớp mắt, xoay đạp lên vai gã đàn ông đ.á.n.h lén từ phía , co gối húc đầu một gã đàn ông cầm đại đao khác cách đó xa, húc cho gã đầu óc ong ong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-29-2.html.]
Chiêu thức nhanh gọn, khó lòng phòng ngự.
"Ta hỏi các ngươi đấy, thể nối tóc cho nàng ?" Hắn hỏi nữa.
"Nối cái đầu cha ngươi!"
Gã đàn ông Kỳ Bất Nghiên dùng đầu gối húc trán nghiến răng nén đau, đưa tay tóm lấy cổ chân thiếu niên, kéo ngã xuống đất.
Nào ngờ độ dẻo dai của Kỳ Bất Nghiên cực .
Sau khi gã đàn ông tóm lấy cổ chân, cong một góc độ hiểm hóc, cầm d.a.o găm gọt về phía đầu gã đàn ông.
Gã đàn ông chỉ cảm thấy đỉnh đầu mát lạnh, tóc và da đầu đều gọt mất.
Kỳ Bất Nghiên tiếp đất an , trong lòng bàn tay là mớ tóc thô cứng và mảng da đầu dính m.á.u của gã đàn ông, m.á.u tươi men theo kẽ ngón tay chảy xuống.
Hắn sinh với gương mặt bồ tát, nhưng đáy mắt lúc chứa đựng sự cuồng nhiệt và hưng phấn tột độ: "Rất , nếu các ngươi thể nối tóc cho nàng , g.i.ế.c các ngươi cũng quá đáng chứ?"
"Thằng điên!"
Gã đàn ông gọt mất da đầu đau đến méo mặt, trừng mắt giận dữ quát .
Kỳ Bất Nghiên nghiêng đầu.
Mái tóc đen rủ bên hông cũng nghiêng theo, trang sức bạc va : "Thằng điên, lâu cách gọi đấy."
"Ngươi..."
Gã đàn ông còn , nhưng nên lời nữa.
Kỳ Bất Nghiên lưng gã từ lúc nào, dùng một sợi tơ thiên tằm mảnh khảnh siết cổ gã từ phía , "Rắc" một tiếng siết gãy cổ. Thiếu niên rạng rỡ: "Nghe thật."
Thanh niên thấy tình thế , rời khỏi cổ cầm.
Hắn tới mặt Hạ Tuế An, chĩa trường kiếm nàng: "Ngươi bảo dừng tay."
Sao bọn họ ai cũng thích lấy nàng uy h.i.ế.p Kỳ Bất Nghiên , Hạ Tuế An hiểu nổi. Nàng liếc trường kiếm của thanh niên, sợ hãi là , nhưng theo lời , nhảy xuống hồ nước.
Thanh niên vốn tưởng tiểu cô nương tính tình mềm mỏng, dễ nắm thóp, ngờ là kẻ cứng đầu, dám nhảy hồ nuôi cổ.
Gan to thật.
Đây là thà c.h.ế.t chứ chịu uy hiếp?
Thấy Kỳ Bất Nghiên sắp giải quyết xong tất cả , trầm ngâm một lát rời khỏi nơi .
Có một chuyện đoán sai.
Trước khi nhảy xuống, Hạ Tuế An chỉ tưởng đây là hồ nước bình thường.
Khi thấy rắn rết đang bơi đáy hồ, Hạ Tuế An sức bơi lên , tay chạm bờ, một con rắn khả năng tê liệt cơ thể men theo cổ chân chui trong váy.
Nàng suýt chút nữa hét lên.
nhịn .
Kỳ Bất Nghiên còn đối phó với những khác, nàng cứ tự leo lên bờ .
Do vẫn còn ở trong nước, Hạ Tuế An khó rũ bỏ nó, thế là nàng lấy hết sức bình sinh leo lên bờ.
Tuyền Lê
ngay khoảnh khắc leo lên bờ rắn c.ắ.n một cái, tác dụng tê liệt cơ thể lập tức phát huy hiệu quả, điều may mắn duy nhất là Hạ Tuế An dựa sức lên bờ. con rắn vẫn còn trong váy.
Con rắn chỉ độc tính gây tê liệt, gây nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần đợi độc tính trong qua là thể hồi phục.
Lưỡi Hạ Tuế An cũng tê liệt.
Nàng thấy Kỳ Bất Nghiên g.i.ế.c hết đám , đang về phía .
Thiếu niên dùng nước băng sạch sẽ rửa sạch vết m.á.u tay một cách tỉ mỉ, lấy lạ vì Hạ Tuế An im đất, ban đầu tưởng nàng leo từ hồ lên mệt quá.
Sau đó mới phát hiện đúng.
"Hạ Tuế An?"
Ánh mắt Kỳ Bất Nghiên quét qua Hạ Tuế An, thấy vật gì đó đang bò lớp váy của nàng.
Rắn.
Hắn thò tay , bắt con rắn , rắn c.ắ.n một cái, rắn độc đến mấy cũng tác dụng với Kỳ Bất Nghiên, huống chi là con .
Hạ Tuế An phản ứng chậm nửa nhịp.
Kỳ Bất Nghiên... thò tay trong váy nàng? Hạ Tuế An Kỳ Bất Nghiên ý đó với nàng, chỉ coi nàng là cổ trùng để nuôi, nhưng ít nhiều vẫn thấy ngượng ngùng.
Vạt váy động đậy.
Tựa như vẫn còn thứ gì đó đang bò, chỉ Hạ Tuế An rõ là . Chỉ là váy ướt trong hồ nước, sụp xuống theo trọng lượng.
Kỳ Bất Nghiên Hạ Tuế An, bắt một con rắn , dễ cho rằng bên trong còn trốn một con rắn khác. Tay trái cầm rắn, tay thò trong, từ từ, đầu ngón tay chạm đến một nơi, c.ắ.n chặt.
Không giống rắn, giống trai sông hơn.
Cho nên đây rắn.
Cũng giống sâu, là cái gì?
Cách c.ắ.n ngón tay cũng kỳ lạ, giống cắn, mà giống bao bọc lấy hơn. Gương mặt xinh của Kỳ Bất Nghiên lộ vẻ mờ mịt, rõ Hạ Tuế An tạm thời thể trả lời, nhưng ánh mắt nàng vẫn như mang ý dò hỏi.
Dái tai nàng đỏ đến mức thể đỏ hơn nữa, tuyệt vọng nhắm nghiền hai mắt.