Thiếu Niên Miêu Cương Là Hắc Liên Hoa - Chương 15

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-12-03 07:09:26
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba cùng lúc chìm bóng tối.

Tiếng rắn thè lưỡi và tiếng di chuyển nhanh chóng ngày càng rõ ràng, như vang ngay bên tai. Hạ Tuế An nép sát Kỳ Bất Nghiên, hy vọng tìm chút cảm giác an từ , nhưng khi nắm lấy tay , nàng phát hiện điều .

Là một bộ xương trắng, .

Nàng lên tiếng gọi Kỳ Bất Nghiên, lo sợ sẽ kinh động đến những thứ khác, đành bịt miệng, cẩn trọng tránh xa bộ xương trắng như băng mỏng. 

mấy bước, nàng bộ xương trắng giữ .

Hạ Tuế An lập tức giãy giụa, cử động liền thấy tiếng chuông bạc và trang sức bạc va , đinh đang đinh đang, quen thuộc.

Động tác giãy giụa khựng .

Trong khoảnh khắc, tim nàng đập như trống trận, trong đầu nảy một ý nghĩ táo bạo, tay ma xui quỷ khiến sờ về phía cổ tay của bộ xương trắng. Không ngoài dự đoán, nàng sờ thấy một sợi dây bảy chiếc chuông nhỏ.

Tuyền Lê

Đây là Kỳ Bất Nghiên?

tại thứ nàng sờ thấy là một bộ xương trắng? Hạ Tuế An hoang mang.

Chẳng lẽ là nàng ảo giác? xúc cảm chân thật đến , đôi mắt dần thích ứng với bóng tối cũng cho Hạ Tuế An , bên cạnh nàng là một bộ xương trắng, chứ Kỳ Bất Nghiên.

Lý trí mách bảo Hạ Tuế An nên nhanh chóng đẩy bộ xương trắng xuống bệ đá đầy rắn độc. nàng chần chừ mãi xuống tay , đầu ngón tay kìm ấn lên chuỗi chuông bạc, gọi một tiếng: "Kỳ Bất Nghiên?"

Bộ xương trắng đầu nàng.

Tim Hạ Tuế An thót lên tận cổ họng.

Im lặng vài thở, chỉ bộ xương trắng khẽ, một ngón tay ấn lên trán nàng, lướt qua như như : "Hạ Tuế An, hiện tại ngươi thấy là cái gì?"

Là giọng của Kỳ Bất Nghiên.

Xác nhận việc , Hạ Tuế An mừng rỡ như điên, nghĩ ngợi nhiều liền ôm chầm lấy , sợ biến mất, để nàng một đối mặt với những thứ trong mộ huyệt: "Bộ xương trắng."

Nàng lặp một nữa: "Ta thấy là bộ xương trắng, sờ cũng thế."

Kỳ Bất Nghiên lẩm bẩm: "Vậy ?"

Hạ Tuế An đều là sự thật, sợ tin, nàng gật đầu lia lịa: " , cũng tại , thấy chính là một bộ xương trắng, còn tưởng ngươi biến mất ."

Ngón tay vẫn ấn trán nàng: "Đã ngươi thấy một bộ xương trắng, tại chọn đẩy xuống bệ đá?"

Nàng nắm lấy chuỗi chuông đeo.

Kỳ Bất Nghiên rũ mắt xuống.

Chuỗi chuông nắm lấy lắc lư cổ tay Kỳ Bất Nghiên, những chiếc chuông nhỏ lăn qua làn da trắng nõn của , hằn lên vài vết đỏ mảnh, cơ thể trời sinh dễ lưu dấu vết.

những thứ , Hạ Tuế An đều thấy. Trong mắt nàng, Kỳ Bất Nghiên vẫn là một bộ xương trắng, cổ tay cũng chỉ là một đoạn xương da thịt mà thôi: "Bởi vì sờ thấy chuỗi dây."

Hạ Tuế An: "Ta sợ bộ xương trắng sẽ là ngươi, cho nên đẩy xuống."

Kỳ Bất Nghiên: "Ngộ nhỡ thì ?"

Nàng : "Ngộ nhỡ thì ?"

Hắn hiểu tại Hạ Tuế An đưa lựa chọn như , nếu để Kỳ Bất Nghiên chọn, chắc chắn sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t thứ thể đe dọa tính mạng , mới chẳng thèm quan tâm .

Nghe xong câu trả lời của Hạ Tuế An, giữa ngón tay Kỳ Bất Nghiên xuất hiện thêm một sợi tơ thiên tằm, cổ tay xoay chuyển, rạch một đường thái dương nàng, mùi m.á.u tanh nhàn nhạt xua tan mùi hương nồng nặc đột nhiên xuất hiện trong mộ thất.

Sau khi thái dương đâm, thứ nàng thấy còn là bộ xương trắng nữa, mà là một con bằng xương bằng thịt.

Kỳ Bất Nghiên hiệu cho nàng ngọn đèn xanh.

Trong bấc nến thêm cỏ Mạn Đà La khả năng gây ảo giác, đây từng là bí d.ư.ợ.c trong cung đình. Vừa thổi tắt, phấn hương trộn lẫn cỏ Mạn Đà La sẽ tỏa , dễ khiến trúng chiêu, sinh ảo giác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-15.html.]

Cơ quan trong mộ thất thiết lập vòng lồng vòng .

Ngọn đèn xanh đặt ở phương vị Sinh môn đường sống, nhưng cũng ẩn chứa một con đường c.h.ế.t ác độc.

Nếu cỏ Mạn Đà La mê hoặc, coi cùng là quái vật g.i.ế.c c.h.ế.t, hoặc coi quái vật trong mộ là cùng, thì cũng khó thoát khỏi cái c.h.ế.t.

Không từ lúc nào, phía bệ đá bọn họ xuất hiện một cái hang, trông sâu hun hút và lạnh lẽo, cửa hang nhỏ hẹp, mỗi chỉ thể chứa một , dẫn đến nơi .

Thời gian cấp bách, nếu ngay, gian mộ thất cùng với bọn họ sẽ bầy rắn nhấn chìm.

Kỳ Bất Nghiên bảo Hạ Tuế An .

Nàng đương nhiên lời .

Hạ Tuế An cúi định chui hang, kịp lùi , ngước mắt gian mộ thất trở nên u ám. Nàng còn nhớ Thẩm Kiến Hạc cũng đang ở đây, dù cũng là một mạng , thể bỏ mặc.

Nhìn một cái, Hạ Tuế An quả nhiên tìm thấy Thẩm Kiến Hạc đang ở .

Trong mắt ánh lên tia sáng, về phía bầy rắn bệ đá, nở nụ hạnh phúc: "Cha, , , ... về ?"

Hắn coi bầy rắn là nhà .

Hạ Tuế An vội vã gọi Thẩm Kiến Hạc, hy vọng thể đ.á.n.h thức . Hiển nhiên, chỉ dựa tiếng gọi thì thể đ.á.n.h thức đang chìm trong ảo giác do cỏ Mạn Đà La gây , ngày càng đến gần bầy rắn.

"Vút" một tiếng, một mũi tên sượt qua thái dương Thẩm Kiến Hạc, vạch một vết máu, lập tức tỉnh táo , thấy bầy rắn ngay mắt, ba chân bốn cẳng bỏ chạy, nhanh chóng bệ đá.

Thẩm Kiến Hạc sợ hãi thôi.

Hai chân run rẩy, quệt mồ hôi lạnh mặt, sờ lên vết thương nhỏ ở thái dương, mồ hôi thấm , đau đến mức rít lên mấy tiếng.

Người b.ắ.n tên là Quận chúa Tô Ương, phía còn hai vệ, bên hông bọn họ đều đeo túi bột lưu huỳnh thể đuổi rắn. Sau khi b.ắ.n tên Thẩm Kiến Hạc tỉnh , nàng từ từ hạ trường cung và mũi tên xuống.

Đuôi mắt nàng nhếch lên, ánh mắt khóa chặt những đang bệ đá: "Sao các ngươi ở đây?"

Thẩm Kiến Hạc: "Ta ngang qua."

Hắn thuần túy là mở mắt dối.

So với Thẩm Kiến Hạc dối mặt đỏ tim đập, Hạ Tuế An vẫn thành thật như khi: "Chúng tìm một món đồ."

Kỳ Bất Nghiên gì.

Tô Ương lấy bột lưu huỳnh rắc lên gạch đá, bầy rắn liền tránh đường: "Ta quan tâm mục đích của các ngươi là gì, với các ngươi là nơi nên ở lâu, mời các ngươi theo chúng ngoài."

Hạ Tuế An cảm thấy khó xử, sở dĩ nàng cùng Kỳ Bất Nghiên xuống mộ là giúp tìm thứ , giờ ngay cả cái bóng của thứ đó còn thấy, thể ngoài?

Nàng đang định lên tiếng từ chối khéo.

Kỳ Bất Nghiên mở miệng, câu trả lời ngoài dự đoán của Hạ Tuế An: "Được, chúng ngoài."

Thẩm Kiến Hạc hết cách , Kỳ Bất Nghiên sẽ ngoài, tiểu nương t.ử theo chắc chắn cũng sẽ theo, Thẩm Kiến Hạc thể một chống Tô Ương dùng tên và vệ của nàng .

Thôi bỏ , tìm cơ hội lẻn , tránh để bắt, mấy phận tầm thường.

Tóm dễ chọc.

Thẩm Kiến Hạc giơ hai tay lên, nịnh nọt : "Mỹ nhân, cũng sẽ ngoài."

Tô Ương gọi là mỹ nhân thì biểu cảm khựng , dường như cảm thấy lời cử chỉ của Thẩm Kiến Hạc cợt nhả, nhưng nhanh thu cảm xúc, đầu bảo vệ ném cho bọn họ hai túi bột lưu huỳnh.

Chiếc lồng đồng thể tự do lên xuống trong giếng hỏng, lên chỉ thể leo dây thừng.

Hạ Tuế An leo khỏi đáy giếng, cả khuôn mặt lấm lem như mèo con, tóc mai rối loạn vài lọn, vì nàng lăn lộn mấy vòng trong mộ thất, váy áo cũng dính ít bụi đất.

Tô Ương lấy khăn lụa lau mặt cho nàng.

Kỳ Bất Nghiên là cuối cùng từ đáy giếng , một bàn tay lạnh băng bỗng nhiên vươn từ phía , nắm chặt lấy cổ chân , kéo xuống, khiến chuông ở cổ chân kêu loạn xạ một hồi.

Loading...