Trấn Phong Linh xây dựng dựa sông nước lẽ một khuyết điểm, đó là một hồi xô đẩy hỗn loạn, dễ rơi xuống nước. Cô gái cách Hạ Tuế An vài bước chân vì cứu một đứa trẻ mà suýt chút nữa trượt chân.
Mẹ của đứa trẻ thấy con , sợ những kẻ phát điên sẽ lao tới c.ắ.n hai con, lòng sắt đá, chẳng màng đến sự an nguy của ân nhân cứu mạng, ôm con đầu bỏ chạy.
Cô gái chỉ nhíu mày một cái.
Nàng hề lên tiếng chỉ trích hành vi của họ.
Hạ Tuế An hồn, phát hiện chạy lên cây cầu gỗ đó, vươn tay kéo cô gái : "Cẩn thận!"
Có sự trợ giúp của Hạ Tuế An, cô gái đang treo bên mép cầu kéo lên bờ. Nàng Hạ Tuế An với ánh mắt ơn, nhưng nán đây quá lâu, rảo bước về phía con phố đang hỗn loạn.
Thấy cô gái về nơi nguy hiểm, Hạ Tuế An ngăn cản: "Ngươi..."
Cô gái dường như nàng đang nghĩ gì: "Ta là Quận chúa của trấn Phong Linh, trách nhiệm bảo vệ trấn Phong Linh. Cảm ơn cô nương tay tương trợ, ngươi hãy mau tìm một nơi an để trốn ."
Hạ Tuế An: "Được thôi."
Quận chúa gật đầu: "Hữu duyên tái ngộ."
Lúc vội vàng cứu kịp để ý đến dung mạo của Quận chúa, giờ Hạ Tuế An mới rõ, cũng giống như đầu thấy dung nhan của Kỳ Bất Nghiên ở Vệ Thành, nàng cảm nhận hai chữ "kinh diễm".
Quận chúa mặc một bộ y phục màu hồng phấn, dải lụa thêu hoa t.ử đằng rủ xuống bên eo thon, trang điểm nhẹ nhàng, đôi mắt long lanh khi ngước , trâm cài xen kẽ tinh tế mái tóc mây, càng tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn.
Tuy trông nàng vẻ yếu đuối, nhưng bước vững vàng và đầy khéo léo.
Trông giống hạng tầm thường.
Hạ Tuế An tôn trọng sự lựa chọn của Quận chúa, khuyên nữa, quanh bốn phía, hy vọng sớm tìm Kỳ Bất Nghiên, nhưng tìm mãi thấy , ngược còn thấy mấy kẻ phát điên đang lao về phía .
Tuyền Lê
Con phố dài vốn náo nhiệt trở nên vắng lặng, mặt đất lốm đốm những dấu chân m.á.u lộn xộn, là do những kẻ phát điên c.ắ.n xong vô tình giẫm m.á.u để .
Lúc bọn chúng phát những tiếng gầm gừ rõ nghĩa.
Hạ Tuế An đang định đầu bỏ chạy.
Đối mặt với thứ hoặc sợ, nàng sẽ chọn cách chạy trốn, đây là cách nhất để tránh xa nguy hiểm.
Vừa xoay , trán nàng một ngón tay nhẹ nhàng ấn . Ngước mắt lên, khuôn mặt của Kỳ Bất Nghiên hiện mặt. Hắn quen cúi nàng: "Tìm ?"
Giọng thiếu niên trong trẻo êm tai.
Mắt Hạ Tuế An sáng lên: "Ừm ừm."
Ngoan quá.
Hắn nhịn đưa tay vuốt ve búi tóc hình bướm của nàng như vuốt đầu rắn, ngón út vô tình móc sợi dây lụa tóc, kéo khiến Hạ Tuế An đau. Nàng ôm đầu, lầm bầm: "Ngươi đau đấy."
Nghe nàng đau, liền buông tay.
Hạ Tuế An còn cảm ơn. Rõ ràng là Kỳ Bất Nghiên lỡ tay nàng đau, buông tay, nàng cảm ơn , đúng là một kỳ quặc.
nàng trông ngoan quá.
Hắn vẫn tiếp tục nuôi nàng. Khi nuôi sống là Hạ Tuế An, Kỳ Bất Nghiên dường như luôn những cảm giác mới mẻ, kỳ lạ, khác thường mà việc nuôi cổ trùng thể mang cho .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thieu-nien-mieu-cuong-la-hac-lien-hoa/chuong-11-1.html.]
Hạ Tuế An hỏi Kỳ Bất Nghiên , nàng tìm phố mãi thấy.
Kỳ Bất Nghiên khẽ: "Ta hứa sẽ vứt bỏ ngươi, tự nhiên sẽ vứt bỏ. Dù ngươi chạy , cũng thể tìm ngươi. Người Luyện cổ chúng thể tìm thông qua mùi hương."
Không , chỉ sẽ vứt bỏ nàng.
Tìm thông qua mùi hương?
Hạ Tuế An đầu tiên thể dùng cách để tìm , cách xa cũng ?
Nàng hỏi tiếp nữa.
Trong lúc bọn họ chuyện, mấy kẻ phát điên phố dùng dây thừng trói chặt , và lệnh chính là Quận chúa trấn Phong Linh Hạ Tuế An kéo lên.
Quận chúa lấy cung tên từ tay vệ, nín thở tập trung, giương cung b.ắ.n tên, nhưng đều b.ắ.n chân, tay của những kẻ phát điên. Tiễn pháp chuẩn xác, bách phát bách trúng, là luyện tập từ nhỏ.
Mũi tên tẩm t.h.u.ố.c mê khiến hôn mê tạm thời.
Mũi tên b.ắ.n cơ thể kẻ phát điên lâu, bọn chúng ngừng giãy giụa, lượt ngã xuống đất.
Quận chúa hạ cung, thần sắc ngưng trọng.
Sự việc hệ trọng, lẽ bẩm báo triều đình.
Thân vệ khiêng những ngất , xin chỉ thị của Quận chúa về bước tiếp theo. Nàng bảo họ tìm đại phu giỏi nhất trong trấn đến chữa trị, nhất định tìm nguồn gốc khiến họ phát điên.
Phát điên đáng sợ, đáng sợ là nó lây lan từ sang như bệnh dịch, con đường lây nhiễm là cắn? Quận chúa vội gọi vệ , dặn dò họ tuyệt đối đừng để những c.ắ.n .
Kỳ Bất Nghiên về hướng ngược với bọn họ.
Hạ Tuế An theo Kỳ Bất Nghiên.
Đến giờ nàng vẫn còn sợ hãi, như lẩm bẩm một , như đang hỏi : "Tại những đó đột nhiên c.ắ.n ?"
Kỳ Bất Nghiên Hạ Tuế An , trả lời.
Cổ tịch Miêu Cương ghi chép, Âm Thi Cổ thể khiến phát điên c.ắ.n , và xuất hiện tình trạng lây từ sang ; Âm Thi Cổ cực kỳ khó luyện, thường luyện trong những ngôi mộ ẩm ướt, âm khí nồng nặc thấy ánh mặt trời.
Âm Thi Cổ, đúng như tên gọi, dùng t.h.i t.h.ể để luyện, cho nên luyện Âm Thi Cổ chú trọng thiên thời địa lợi nhân hòa, thiếu một thứ cũng .
Đã xuất hiện Âm Thi Cổ ở đây, nghĩa là nơi thực sự thứ .
Thật là nóng lòng quá .
Kỳ Bất Nghiên kìm bật .
Hạ Tuế An hiểu tại đột nhiên , nghi hoặc . Kỳ Bất Nghiên lẽ cảm nhận ánh mắt của Hạ Tuế An, nghiêng đầu cô gái thấp hơn một cái đầu: "Ngươi thích ?"
"Không ." Hạ Tuế An ngượng ngùng phủ nhận, "Ta chỉ hiểu ngươi , là nghĩ đến chuyện gì vui ?"
Thiếu niên thừa nhận.
" ."
Kỳ Bất Nghiên : "Ta nghĩ đến một chuyện thể khiến vui vẻ."