Thiên Tai: Trọng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế - Chương 44: Đúng là âm hồn bất tán hai người
Cập nhật lúc: 2025-10-26 17:14:34
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô cửa nhà Hướng Du, quanh, cho đến khi phát hiện Hướng Du đang cõng một bó củi tới.
Cô khó khăn vài bước về phía Hướng Du, “Hướng Du ……, đến giúp con một tay.”
Trong giọng cô mang theo sự run rẩy, rõ ràng là lạnh đến cực độ, đôi tay nứt nẻ sưng đỏ, giơ tay định gỡ dây buộc vai Hướng Du xuống.
cô gỡ vài cũng nhấc chiếc sọt của Hướng Du, mặt lộ vẻ bối rối, lâu ngày ăn no, cơ thể cô còn chút sức lực nào.
“Đừng phí sức, cô đến tìm , chuyện gì?” Hướng Du móc chìa khóa mở cổng sắt, sân đặt chiếc sọt lưng xuống đất.
Mấy con chuột tre đang cuộn tròn đáy sọt chi chi kêu lên, Ngô Nguyệt xuống đáy sọt, thấy mấy con chuột tre to béo đang cựa quậy, lập tức nuốt nước miếng.
“Mẹ đến dọn dẹp cho, Tiểu Du……,” cô bước lên vài bước, ôm bó củi đặt sọt xuống, chất đống bên cạnh tường.
Hướng Du một bên, im lặng hành động của cô , dọn xong lớp củi gỗ che đậy bên , Ngô Nguyệt cũng phát hiện mấy con chuột tre dài rộng và nửa con rắn thịt giấu đáy.
“Ôi chao, Tiểu Du nhà giỏi thật, còn săn nữa,” Ngô Nguyệt kích động , Hướng Du lạnh nhạt cô .
Trên mặt cô lộ bất kỳ biểu cảm nào, chỉ là trong lòng suy nghĩ cuộn trào, nhưng nhanh cô liền trấn tĩnh .
“Ông bà từ nhỏ đến lớn hề quản , gần như việc gì đến thăm, cô hôm nay đến tìm , cứ thẳng ……”
Hướng Du bế chiếc sọt đựng chuột tre lên, trực tiếp mang phòng bếp.
Cơ thể Ngô Nguyệt cứng đờ một thoáng, nhưng đối diện Hướng Du, mặt cô liền nở nụ thiện.
“Tiểu Du, đây đều là của , cho một cơ hội , chăm sóc con, bù đắp những sai lầm năm xưa, chúng bắt đầu từ đầu, bây giờ vẫn muộn, ?”
Hướng Du vẻ mặt chân thành của Ngô Nguyệt, một khoảnh khắc cô thấy hốt hoảng, cái gì là chân thật đây, những gì cô trải qua ở kiếp .
Cùng với những gì trải qua nửa đời , chẳng đều là chân thật .
“Đã muộn , Ngô Nguyệt……, 19 tuổi, thành niên, cũng cần bất kỳ ai chăm sóc, như cô thấy đấy, một cũng sống …….”
Đã muộn , quá muộn , là chuyện của hai kiếp.
Khóe miệng Hướng Du mang theo nụ lạnh lùng, thể , đây quả thật là sở trường diễn xuất của Ngô Nguyệt, cô cũng ăn hơn Hướng Lâm, Hướng Lâm thì dùng bạo lực, cô thì dùng lời ngon tiếng ngọt.
Nụ mặt Ngô Nguyệt cứng , nhất thời cô cũng nên bày vẻ mặt gì, ban đầu cô nghĩ nắm chắc Hướng Du.
Không ngờ Hướng Du ăn bộ của cô .
“Tiểu Du , một con gái như con sống , hiện giờ khắp nơi đều loạn, con theo , hoặc là đưa em trai con đến, chúng cùng sống, thế nào.”
Ngô Nguyệt bằng giọng nhỏ nhẹ, cực kỳ dịu dàng, dùng một ngữ khí từng dùng với Hướng Du, trong ấn tượng của cô .
Hướng Du luôn là một đặc biệt khao khát tình , đặc biệt là hiện tại Hướng Du lên núi chẻ củi, còn thể mang đồ săn bắt về.
Cô gì cũng thể từ bỏ một nguồn lao động như .
“ theo cô, đồ ăn các ăn hết, cô liền bán , cung cấp cho con trai cô ăn cơm.”
“Hoặc là các dọn đến đây, hầu hạ cả nhà các ăn uống, Ngô Nguyệt, cô và Hướng Lâm đừng đến quấy rầy nữa, nếu thật sự sẽ khách khí.”
Hướng Du trực tiếp tiếng, chặt đứt một chân Hướng Lâm, vẫn yên đến bây giờ, Ngô Nguyệt nhảy nhót.
Hai thật đúng là âm hồn bất tán.
Như giẫm đuôi, Ngô Nguyệt lập tức giậm chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-tai-trong-sinh-tro-ve-giai-doan-dau-cua-mat-the/chuong-44-dung-la-am-hon-bat-tan-hai-nguoi.html.]
“Mày gì thế, bà nội mày cũng , mày là một , mày hòa thuận với em trai mày, tương lai mày định sống .”
“Mày bây giờ đối xử với em trai mày , đợi tương lai mày gả , tao sẽ để nó đưa mày xuất giá, như khác cũng sẽ coi trọng mày, sẽ tùy ý bắt nạt mày.”
Hướng Du lười nhiều với cô nữa, đối phó với Hướng Lâm chỉ cần đ.á.n.h đến mức dậy là xong.
Ngô Nguyệt thì cứ luyên thuyên ở đó, một đống lời thấy nhức tai.
Hướng Du đến bên cạnh cô , giơ tay dùng sức đ.á.n.h gáy cô , Ngô Nguyệt ba tháng ăn uống đàng hoàng, cơ thể cô lập tức mềm nhũn ngã xuống.
Vân Vũ
Hướng Du tìm chiếc xe đẩy, hiện giờ bánh xe phía xe đẩy cô tháo , bằng hai tấm ván trượt tuyết, như đẩy bằng hai tay, nhẹ nhàng và tiện lợi.
Đưa Ngô Nguyệt đang hôn mê trong xe đẩy, Hướng Du cúi đầu liền thấy chiếc áo sơ mi mỏng manh bên trong cô .
Chiếc áo bông bên ngoài gần như màu sắc ban đầu, đẩy xe đẩy, Hướng Du đặt Ngô Nguyệt lên mái nhà ở ngoài thôn, phỏng chừng ba phút , Ngô Nguyệt sẽ tỉnh .
Trên đường Hướng Du lấy thêm ít tuyết đọng gian, ngang qua sân nhà bà nội, Hướng Du liền thấy Hướng Nghị ở cổng sân.
Từ trở về từ thành phố , hai liền ít giao tiếp, cho dù gặp mặt, cũng chỉ gật đầu chào .
Hướng Nghị khi thấy Hướng Du thứ hai g.i.ế.c , ý nghĩ đầu tiên trong lòng là tránh xa Hướng Du, một là sợ gặp phiền phức sẽ liên lụy đến .
Hai là cảm thấy kiểu g.i.ế.c chớp mắt , thể lành gì.
Hướng Du đương nhiên hiểu ý Hướng Nghị, thậm chí khi gặp chú Hướng bên ngoài, cũng ít chào hỏi cô.
Hướng Linh ôm con ngoài chơi, gặp Hướng Du cũng vội vàng ôm con nhà.
Đối với sự xa lánh của gia đình họ, Hướng Du thấy, nhưng cô ý kiến gì với họ, cô cảm ơn từ đầu đến cuối, cũng chỉ một bà nội mà thôi.
Thành kiến của lòng giống như một ngọn núi lớn, thể vượt qua, giống như Hướng Thành hôm nay núi phàn nàn với cô.
Từ khi tham gia việc g.i.ế.c c.h.ế.t Hướng Võ, hai bạn chơi cùng trong thôn xa lánh , đây cũng sẽ cùng lên núi, giờ đây hai họ đều tránh mặt .
nếu sự việc xảy nữa, cũng sẽ chút do dự giơ con d.a.o trong tay lên, g.i.ế.c c.h.ế.t Hướng Võ.
Ngô Nguyệt tỉnh đầu tiên là mắt lộ sợ hãi, đó quanh, khi phát hiện là địa phận quen thuộc, liền về phía triền núi Hướng Du mắng chửi.
“Con tiện nhân, mày đúng là cái đồ khắc nghiệt, đồ m.á.u lạnh, sớm mày nuôi , may mà lúc vứt mày …….”
Một cơn gió lạnh thổi tới, Ngô Nguyệt lập tức run rẩy, cơ thể run rẩy dậy về phía thôn bên cạnh.
Nghĩ còn giúp cô dọn một ít củi, thật là lãng phí sức lực, lẽ nên trực tiếp cướp mấy con chuột tre , con tiện nhân chắc là đề phòng cô .
Lại còn sớm dọn đồ nhà, nghĩ đến những hành động của Hướng Du, trong lòng cô liền nổi lên vô tận lửa giận.
Về đến nhà mở cửa phòng, một chiếc cốc liền bay đến đập xuống bên chân, Ngô Nguyệt ngước mắt , thấy là con trai bảo bối của , mặt liền nở nụ .
“Bé cưng, con đang giận ai thế, cho , giúp con giáo huấn .”
“Con đói , con ăn gì, ăn gì, ăn gì.”