Thời gian trôi lặng lẽ trong chuyến hành trình. Sau khi tiến địa phận Thành A, Hướng Du kích động mở thang máy, hình dáng kiến trúc lờ mờ của Thành A.
Hình bóng Thường Minh và Hướng Vãn, cùng với gia đình bác cả dần dần hiện lên trong đầu.
Nguyện vọng duy nhất của cô lúc , đó là hy vọng họ nhất đều còn sống, bởi vì cô tự tay giải quyết họ.
Suốt một năm rưỡi, cô, họ sẽ tồn tại như thế nào trong tận thế, Hướng Du mong đợi bộ dạng khi gặp .
Vân Vũ
Đỗ xe bên đường, Hướng Du soi gương cắt tóc một chút. Mái tóc dài ngang eo giờ chỉ còn ngang vai.
Trên mặt bôi t.h.u.ố.c mỡ cộng với kem chống nắng, xác nhận còn làn da nào lộ ngoài, Hướng Du lấy một chiếc ba lô leo núi.
Bỏ ba lô một ít thức ăn thông thường, thêm hai bình nước. Mở cửa xe liền bước xuống.
Nhìn thoáng qua xe nhà di động, Hướng Du nở nụ , thu xe gian.
Thành A, dù lúc vẫn còn trong trạng thái phế tích, nhưng trong một góc ẩn nấp đường phố đặt camera. Nếu chụp cảnh cô thu xe nhà di động gian, phỏng chừng sẽ bắt m.ổ x.ẻ nghiên cứu.
Hơn nữa hiện tại tài nguyên đều khan hiếm, nếu cô lái xe nhà di động , phỏng chừng chiếc xe sẽ trưng dụng với đủ loại lý do.
Dù cũng là xe nhà di động cỡ lớn, cải tạo một chút là thể dùng để chở hàng.
Hướng Du lấy chiếc mô tô cải tạo, xúc một ít cát bụi, ném lên xe mô tô. Chiếc mô tô cải tạo của cô suốt chặng đường căn bản ít khi chạy.
Quá sạch sẽ cũng sẽ khác sự khác biệt. Dù Thành A rồng cuộn hổ , cứ thế đường cái.
Rất thể ngang qua bạn, chính là một đại lão nào đó.
Làm một ít ngụy trang cho mô tô xong, Hướng Du lấy một nắm cát vàng, xoa xoa lên mặt, tóc cũng dính một ít.
Soi gương, .
Hiện tại bộ cơ thể cô trông như một phong trần mệt mỏi.
Như là tị nạn.
Mu bàn tay và cổ cũng bôi đều, Hướng Du khởi động mô tô lái trong thành.
Đến gần đại lộ, đường tăng lên. Một bộ phận cũng giống Hướng Du, từ nơi khác tới.
Trên đường lớn cũng nhiều xe, nhưng xe nhà di động chiếm đa , cơ bản xe là một gia đình.
Những tòa nhà cao tầng trong nội thành Thành A cũng sập, nhưng một nhân viên đội mũ bảo hộ màu vàng đang chỉ huy công nhân.
Yêu cầu họ dọn dẹp các khối đá vụn.
Phía công nhân là một chiếc xe tải cải tạo thành xe nâng. Xe nâng xúc các khối đá vụn dọn , bỏ thùng xe vận tải bên cạnh.
Bụi mù phế tích bay mù mịt.
Các khối đá vụn đường phố cũng dọn sạch sẽ, mặt đường cũng lộ . Có thể tùy ý thấy các xe xây dựng đang hoạt động.
Hướng Du cảnh tượng quen thuộc xa lạ mắt, lái xe xuyên qua đường phố.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-tai-trong-sinh-tro-ve-giai-doan-dau-cua-mat-the/chuong-107-tai-kien-nguoi-quen.html.]
Cho dù mặt đường hư hại, họ cũng dựng các cột mốc biển báo đường.
Hướng Du siêu thị biến thành phế tích mắt, nơi cô từng đến cùng Thường Minh.
Thành A vài khu nội thành, nơi ẩn náu xây dựng tại tòa nội thành .
đời , khi tận thế bùng nổ cô và Thường Minh đều ở trường danh tiếng Thanh Đằng. Khu nội thành của trường Thanh Đằng ở đây.
Một năm họ đội cứu hộ Thành A cứu . Lúc mới đến nơi ẩn náu Thành A, Hướng Vãn cơ thể khỏe, bác cả cũng lớn tuổi.
Vì cái gọi là tình đó, cô theo đội thi công, cái nóng cực độ 60 độ, dọn dẹp siêu thị chôn vùi trong phế tích.
Một ngày chỉ năm điểm cống hiến, lương thực đổi gần một nửa đều cho gia đình bác cả.
Mà Hướng Vãn nghỉ ngơi hai tháng , việc nặng việc dơ, mỗi đều lấy cớ cơ thể khỏe, từ chối kiếm điểm cống hiến.
Mãi đến cuối cùng câu dẫn con trai của một đốc công.
Và làn da của cô cũng từ lúc đó bắt đầu, ánh mặt trời chói chang phơi nắng, trở nên xí chịu nổi.
Trong thời gian đó cô cũng gặp một đốc công b.a.o n.u.ô.i cô, chỉ là cô thể bước qua rào cản đó.
“Cô bé, trời nóng thế cháu đây gì…” Một vị đội mũ bảo hộ màu vàng đến bên cạnh Hướng Du.
Nghe thấy giọng , Hướng Du mới hồn. Đứng ở đây một lúc, bình xăng mô tô bắt đầu âm ỉ nóng lên.
“Mau tìm chỗ tránh nắng mà trốn , đừng ở đây.”
Ông chú vội vàng bảo Hướng Du nhanh chóng rời khỏi đây, đó hai chiếc xe nâng liền lái tới, công nhân bắt đầu dọn đá.
Hướng Du đám đông, theo khung thời gian , Thường Minh và gia đình bác cả ở trường danh tiếng Thanh Đằng, hẳn đội cứu hộ cứu về nơi ẩn náu.
Việc cô trọng sinh chỉ đổi trục thời gian của chính cô, nhưng Thường Minh và Hướng Vãn họ hẳn là bất biến mới đúng.
Đứng trong bóng râm một lúc, quả nhiên liền thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Là bác cả và bác dâu.
Thường Minh và Hướng Vãn thì ở đó.
Bác cả và bác dâu trở nên đen hơn, cô suýt chút nữa nhận .
Trên đầu và hai một chút đồ bảo hộ nào, hai tay bê những tảng đá nóng bỏng. Khuôn mặt trông như già hơn mười tuổi.
Chiếc áo cộc tay rách đến thể rách hơn, gấu áo mòn rách vài chỗ.
Một sợi vải treo lủng lẳng. Trên làn da trần trụi của hai , một màu đen sạm.