Thiên Tai Mạt Thế : Tích Trữ Hàng Chục Tỷ, Cả Nhà Cùng Làm Ác Nhân - Chương 364
Cập nhật lúc: 2025-11-13 06:37:54
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu vẫn còn ở thời kỳ mạt thế, Chúc Hạ chắc chắn sẽ đồng ý lời mời của Cận Luật.
Vì lúc đó, cô còn nhiều việc , tâm trạng để ăn cùng .
Huống chi thức ăn thời mạt thế ở bất cứ cũng ngon bằng thức ăn trong gian của cô. Nếu trường hợp đặc biệt buộc ăn ngoài, cô đều sẽ chọn về gian của để thưởng thức mỹ vị.
bây giờ thì khác .
Các nhà hàng mới mở bên ngoài, đồ ăn hương vị dần dần tiến gần đến mức độ đây.
Hơn nữa, Chúc Hạ cũng còn gian nữa.
Dù cô ăn ở , cũng ăn cơm ngoài tiệm, đều giống cả.
Vậy bằng để Cận Luật mời .
"Được thôi." Chúc Hạ vô cùng tâm an ý định.
Dù trong thời kỳ mạt thế, cô cũng giúp Cận Luật ít việc, thì Cận Luật còn nợ cô ít ân tình.
Một bữa cơm thì là gì?
Đừng một bữa cơm, dù bám lấy Cận Luật cả ngày để mời cơm cũng .
Bất quá Chúc Hạ cũng sẽ loại chuyện .
Xe của Chúc Hạ đậu ở bên ngoài, khá tiện lợi, nên Cận Luật cũng đổi xe, trực tiếp ghế phụ xe của Chúc Hạ.
Chiếc xe là Chúc Hạ tự mua, nhưng tiền dùng để mua cũng là tiền "góp quỹ" của bọn họ, nên chiếc xe cũng một phần của Cận Luật.
Xe nhỏ, nhưng đối với một Chúc Hạ thì đủ .
Chúc Hạ địa chỉ nhà hàng máy dẫn đường, lúc đang đậu xe xuống xe, xe xuất hiện một chiếc xe máy chắn ngang.
Người đàn ông xe máy cao ráo chân dài, tháo mũ bảo hiểm mới phát hiện, là Tạ Cảnh.
"Thật trùng hợp, cô đến đây ăn cơm ?" Tạ Cảnh liếc Cận Luật ở ghế phụ mà biểu lộ cảm xúc, hỏi Chúc Hạ.
"Cậu cũng đến đây ăn cơm? Xem quán món ăn tồi, các đều đến thử." Chúc Hạ trêu chọc cả Cận Luật và Tạ Cảnh.
"Vì trùng hợp như , chúng bằng chung bàn?" Tạ Cảnh đề nghị.
Cận Luật đương nhiên chung bàn, nhưng ai bảo đó bọn họ từng hiệp nghị, sáu cùng sống quan trọng hơn tất cả thứ.
Vì , đối mặt với ánh mắt dò hỏi của Chúc Hạ, vẫn ngầm đồng ý.
Nhà hàng môi trường yên tĩnh, đẽ, khách nhiều, nhưng chất lượng đều cao, chuyện âm lượng đều nhỏ.
Bên cạnh bàn ăn bốn sát cửa sổ kính, Chúc Hạ, Tạ Cảnh và Cận Luật ba đối mặt.
Đương nhiên là Chúc Hạ một bên, Tạ Cảnh và Cận Luật một bên.
Quyền gọi món giao cho Chúc Hạ, cô cũng khách sáo, trực tiếp gọi mấy món cô thích, và tên món ăn cũng vẻ ngon.
"Các còn gọi thêm ?" Cô đưa thực đơn cho hai đàn ông.
Hai chữ "Không cần" còn kịp , một giọng khác cắt ngang.
"Gọi, đương nhiên gọi, bằng đủ cho chúng bốn ăn?"
Âm sắc cao quý, hào hoa của đàn ông vang lên, cần cũng là ai.
Chúc Hạ ngạc nhiên tới, "Anh cũng tới? Hôm nay thành phố chẳng lẽ chỉ một nhà hàng mới khai trương ?"
Lăng Liệt Hoàng rạng rỡ : "Đây chẳng là duyên phận của chúng ?"
Ánh mắt quét qua hai đàn ông còn , mặt đổi sắc : "Chỉ là ngờ, duyên phận của chúng còn khác tham gia, lẽ đây cũng là một loại oan gia."
Tạ Cảnh và Cận Luật tuy trong lòng tức giận và cam lòng, nhưng bọn họ thật sự gì .
Ai bảo trong năm năm Chúc Hạ biến mất, bọn họ hẹn ước với ?
Bây giờ Chúc Hạ thật sự trở về, bọn họ ai thể độc chiếm Chúc Hạ.
Trừ phi Chúc Hạ rõ ràng bày tỏ ở riêng với ai, bằng mỗi bọn họ thể , chỉ thể chấp nhận.
Vì chỗ chỉ còn một, nên Lăng Liệt Hoàng đường nhiên xuống bên cạnh Chúc Hạ.
Bây giờ trong ba bọn họ, Lăng Liệt Hoàng là gần vị trí của Chúc Hạ nhất.
Tuy Tạ Cảnh và Cận Luật chỉ cần ngẩng đầu lên là thể thấy Chúc Hạ, nhưng so với điểm , bọn họ vẫn bên cạnh Chúc Hạ hơn.
Lăng Liệt Hoàng giống hai ẩn ý, gọi thêm mấy món cho phục vụ, còn giải thích với Chúc Hạ rằng, mạt thế, thường ăn những món , rõ món nào ngon, món nào ngon.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-364.html.]
Lăng Liệt Hoàng như , Tạ Cảnh và Cận Luật khỏi lật mắt.
Như thể bọn họ đây thường ăn .
Trong lúc chờ món ăn lên, Tạ Cảnh và Cận Luật đều tìm cách trò chuyện với Chúc Hạ.
Đây cũng là do Lăng Liệt Hoàng chọc tức, nếu Lăng Liệt Hoàng đến, bọn họ lẽ vẫn duy trì trạng thái đó.
Chờ món ăn đầu tiên lên, Chúc Hạ thấy bên ngoài giọng quen thuộc.
Cô đầu , liền thấy ngoài cửa sổ kính, chính là Tô Vũ Bạch với nụ rạng rỡ mặt.
Tô Vũ Bạch thấy Chúc Hạ , liền càng cố gắng vẫy tay, nụ càng thêm rạng rỡ.
Rất nhanh, Tô Vũ Bạch cũng nhà hàng.
Đến lúc , Tạ Cảnh khỏi giả vờ như đang nhạo : "Các lượt đến đúng giờ như , chẳng lẽ Chúc Hạ đều gắn định vị ?"
"Anh đang gì ? thể gắn định vị chị gái? Hơn nữa, với bản lĩnh của chị gái, nếu thật sự gắn định vị cô , cô cũng sẽ nhanh chóng phát hiện, đó tháo vứt bỏ."
Tô Vũ Bạch đến bàn ăn, nhưng bàn bốn căn bản chứa nổi .
"Chị gái, chúng đổi bàn ? thấy bên bàn sáu ." Tô Vũ Bạch nũng nịu với Chúc Hạ.
"Cậu thể đừng giả vờ trẻ con nữa ? Cậu lớn , chuyện thể thẳng lưỡi ?" Lăng Liệt Hoàng thẳng thắn.
" gọi là 'giả vờ trẻ con'?" Tô Vũ Bạch mà như đáp trả, " vốn dĩ tuổi còn nhỏ hơn , dù là năm năm , năm năm hôm nay, đều nhỏ hơn , trai trai."
Lăng Liệt Hoàng đáp trả như , sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Trong lúc bọn họ đấu đá ngầm, Chúc Hạ chuyện với phục vụ về việc đổi chỗ.
Cô căn bản để ý, sự giằng co giữa bốn đàn ông.
Chờ năm bọn họ đổi chỗ xuống, Tống Thời Chân liền mang theo món ăn lên.
Hắn mặc bộ đồ đầu bếp màu trắng, trông như là bếp trưởng của nhà hàng .
Chúc Hạ đùa : "Anh còn thêm ? Công việc bình thường đủ bận ?"
Tống Thời Chân nghiêm túc giải thích: "Không thêm, nhưng cũng công việc chính. Nhà hàng là mở."
Lần đến lượt bốn đàn ông còn ngạc nhiên.
Tống Thời Chân đúng là im lặng việc lớn, lén mở một nhà hàng.
Tuyền Lê
Hơn nữa nhà hàng còn trở thành nơi bọn họ gặp gỡ.
Món nào cũng là Tống Thời Chân tự tay , bên cạnh Chúc Hạ, ăn cùng bọn họ, chỉ Chúc Hạ đ.á.n.h giá về những món ăn .
Vì là do Tống Thời Chân , nên những món ăn dù là hình thức hương vị, đều đạt đến mức tinh phẩm.
Món nào cũng là bữa tiệc thị giác và vị giác, Chúc Hạ ăn vui vẻ.
"Cô nếu thích ăn, thể tùy lúc cho cô." Cuối cùng, Tống Thời Chân đưa lời hứa .
Hắn Chúc Hạ bằng ánh mắt như thể đời chỉ còn hai bọn họ.
"Vậy chúng ăn thì ? Cũng thể tìm tùy lúc cho chúng ăn ?" Lăng Liệt Hoàng là mở lời , giọng điệu thậm chí chút trêu chọc .
Đừng Tô Vũ Bạch cãi với Lăng Liệt Hoàng, nhưng đến lúc , vẫn phối hợp với Lăng Liệt Hoàng.
"Anh chắc thể tùy lúc cho chúng ăn, dù lời hứa với chúng , chỉ với một chị gái." Tô Vũ Bạch giọng điệu chút chua chát, "Chúng còn đủ tư cách đặc quyền ."
Tạ Cảnh thừa cơ chế giễu một phen: "Các tự ? Nói cho cùng vẫn là năng lực của bản đủ."
Cận Luật im lặng một lúc lâu : "Không bằng chúng ở nhà ăn, như sẽ tiện hơn."
Ý là ở nhà ăn, đó để Tống Thời Chân , những còn chờ ăn.
Lời của Cận Luật là ác nhất.
Tống Thời Chân gì, chỉ Chúc Hạ.
Chúc Hạ suy nghĩ một chút, quyết định: "Nếu thường xuyên ở đây, chúng sẽ đến đây ăn, ủng hộ công việc kinh doanh của nhiều hơn. Nếu bình thường trong tiệm quá bận, chúng sẽ sớm hẹn với , để thời gian ở nhà trổ tài."
Khóe miệng Tống Thời Chân giật giật, nhưng biểu cảm nhỏ chỉ xuất hiện một giây biến mất.
"Được." Hắn đồng ý.
Sau bữa cơm , Chúc Hạ lấy lý do " dạo một " nên mang theo ai cả, tự lái xe rời .
Trong nhà hàng còn năm đàn ông .
Bọn họ trơ mắt Chúc Hạ một lái xe rời , trong lòng cảm xúc phức tạp.