Thiên Tai Mạt Thế : Tích Trữ Hàng Chục Tỷ, Cả Nhà Cùng Làm Ác Nhân - Chương 351: Chúng ngửi thấy mùi của Chúc Hạ

Cập nhật lúc: 2025-11-13 05:49:25
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài các thôn làng , các thế lực chính quyền và các thế lực tự phát của dân gian cũng bắt đầu dọn dẹp thành phố.

Dưới sự nỗ lực ngừng của bọn họ, các công trình kiến trúc trong thành phố cũng dần dần lộ hình dáng ban đầu của chúng.

Tuy rằng một vết nứt và tổn thương thể bù đắp, nhưng chỉ cần cơ hội, vẫn thể sửa chữa .

Chỉ cần loài còn tồn tại thế giới , thì thứ vẫn còn hy vọng, đều thể thông qua đôi bàn tay để thực hiện những điều .

"Tình hình trong thành phố bây giờ hẳn cũng hơn nhiều, nhưng bây giờ giao thông phát triển, một chuyến khó, chúng cũng mấy ." Thôn trưởng cầm lấy điếu cày tự chế hút hai .

" thấy chúng sống ở cái nơi nhỏ bé , căn bản cần thành phố. Dù cứ cách một thời gian, chính quyền đều sẽ cử xuống tìm hiểu tình hình của từng ngôi làng, chúng cũng thể thông qua của chính quyền để tình hình bên ngoài."

Chúc Hạ nhạy bén, nắm bắt trọng điểm trong lời , "‘Cứ cách một thời gian’, thời gian là bao lâu?"

Thôn trưởng gõ gõ điếu cày, hồi ức : "Cũng cố định. Có khi là ba tháng, khi là nửa năm, khi thể đến hơn nửa năm."

Chúc Hạ gật đầu, hỏi thêm.

Từ cuộc đối thoại với thôn trưởng, cô thấy tên của Cận Luật.

Dù trong thế lực chính quyền chỉ một Cận Luật, cũng đủ .

Cô gặp Cận Luật , tiếp theo liên lạc với những khác, hẳn cũng quá khó khăn.

thời gian thế lực chính quyền xuống các thôn làng cố định, Chúc Hạ bây giờ gian, cô nhất định trong thời gian tìm một nơi nương , còn thể nuôi sống bản .

Chúc Hạ thuận lý thành chương với thôn trưởng ý nghĩ của cô, thôn trưởng đương nhiên thể từ chối.

Vợ thôn trưởng thậm chí còn nhiệt tình mời Chúc Hạ, là tạm thời ở nhà bọn họ, Chúc Hạ khoát tay từ chối, chỉ cần cho cô một nơi ai ở trong làng là .

Điều thật sự khiến thôn trưởng khó xử.

Bởi vì trong làng căn bản căn nhà nào ở.

Không chỉ là ngôi làng , các ngôi làng khác cũng . Mỗi ngôi làng đều đầy ở, dù là nhân khí sức sống đều mạnh mẽ.

Biểu cảm của thôn trưởng đột nhiên khựng , như là nghĩ điều gì đó, " nếu cô cứ nhất định , thì đúng là vẫn còn một căn nhà ai ở."

biểu cảm đặc sắc mặt thôn trưởng, cũng thể thấy đây là một căn nhà theo nghĩa thông thường.

Quả nhiên, khi Chúc Hạ dẫn đến căn nhà , khi cô thấy cái nơi nhỏ bé sinh tồn trong khe hở giữa hai nhà bên cạnh, nếu , còn tưởng là nhà vệ sinh của hai nhà bên cạnh đấy.

Thôn trưởng chút hổ , dẫn Chúc Hạ nhà một vòng.

Tuy nhỏ nhưng đủ thứ.

Căn nhà nhỏ nếu chỉ để Chúc Hạ một ở, thì miễn cưỡng cũng coi như là đủ.

Chúc Hạ : "Cảm ơn thôn trưởng."

Nếu là đây, cô ít nhiều cũng lấy chút đồ từ trong gian để tặng thôn trưởng tỏ lòng cảm ơn.

bây giờ cô còn gian, cô chỉ thể dùng lời để bày tỏ lòng cảm kích.

Thôn trưởng ha hả : "Cô thể quen hai ngày, hai ngày cũng thể đến nhà ăn cơm, đường còn nhớ chứ?"

"Đợi cô quen xong, thể bắt đầu giúp đỡ chút việc, cô thể tự kiếm chút lương thực."

"Đợi cô hòa nhập làng của chúng , cô thể mảnh đất thuộc về , trồng lương thực của riêng , chừng còn thể ở cùng với một trai trẻ nào đó trong làng của chúng , xây dựng một gia đình nhỏ nữa!"

Thôn trưởng nghĩ đến cảnh tượng đó, liền nhịn thành tiếng.

Chúc Hạ lớn lên xinh như , sinh đứa bé chắc chắn cũng sẽ xinh , đây chẳng rạng danh cho làng của bọn họ ?

Đối mặt với những ảo tưởng của thôn trưởng, Chúc Hạ chỉ gì.

Đừng cô bây giờ ý định kết hôn sinh con, dù , cũng sẽ cân nhắc đến lạ.

Chúc Hạ cứ thế ở trong thôn.

Hiện tại, tai họa thiên nhiên kết thúc, ngày đêm trở bình thường, đất hoang hồi phục thành thổ nhưỡng bình thường, thể trồng trọt.

Tuy điện quý giá, nhưng đều tuân theo quy luật sinh hoạt cổ xưa: ngày , đêm nghỉ. Không điện, công nghệ cao, cũng ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của họ.

Ngược , điều đó còn mang sự bình yên trong tâm hồn.

Khoa học kỹ thuật mang đến sự phát triển khó tưởng cho thế giới loài , đồng thời cũng tước đoạt khả năng cảm nhận cuộc sống tự nhiên của con .

Thiên tai hủy diệt ít điều , nhưng chẳng cũng là một khởi đầu mới ?

Để con về với thiên nhiên, để con tìm ý nghĩa cuộc đời, khả năng cảm nhận hạnh phúc.

Trong thôn, chủ yếu là sinh sống bằng việc canh tác ruộng đất và chăn nuôi gia súc.

Tuy Chúc Hạ đây từng ruộng, nhưng khả năng học hỏi của cô mạnh. Chỉ cần theo bác trai bác gái học một ngày, cô nắm vững cơ bản, bắt đầu quen việc, thể cùng .

Chưa đầy ba ngày, Chúc Hạ thể tự đảm đương, phụ trách một mảnh ruộng, cũng thể chăm sóc .

Chúc Hạ ít khi đối mặt với , ngay cả khi cũng nhiều lời.

Cô xinh , tay chân lanh lẹ, việc siêng năng, nhiều trong thôn đều thầm khen cô.

Thậm chí đàn ông trong thôn còn lập một bảng xếp hạng để bỏ phiếu, kết quả cuối cùng đầu chính là Chúc Hạ.

Kết quả bỏ phiếu ai tung , thế là chỉ đàn ông cả thôn đều ai là nhất, mà cả thôn đều .

Khi tin tức truyền đến tai Lý Hiểu Hiểu, cô thật sự tức điên lên!

lập tức gọi em của cùng tìm Chúc Hạ để hỏi cho lẽ.

Khi các cô đến, Chúc Hạ đang ở nhà nấu cháo.

Nhà của Chúc Hạ nhỏ, nhưng cô sống một , là đủ dùng.

Lý Hiểu Hiểu và vài cô gái cùng em bước , gần như chiếm hết chỗ trống trong nhà.

“Cô chỗ nhỏ quá nhỉ? Sao cô xin thôn trưởng cho nhà lớn hơn? Dù cô bây giờ cũng là một của thôn chúng mà.” Lý Hiểu Hiểu mỉa mai hỏi.

Chúc Hạ đó cúi mắt ăn cháo, lọt lời Lý Hiểu Hiểu.

Bên cạnh mấy cô gái thấy Chúc Hạ động đậy, liền đá chân ghế của cô, “ chuyện với cô đó, thái độ của cô là ?”

Chúc Hạ dậy khi ghế đá tới, ghế đá văng tường, phát tiếng va chạm giòn tan.

May mắn là chất lượng ghế còn khá , dù đá văng như đập tường, vẫn giữ nguyên vẹn, vỡ.

Chúc Hạ đỡ ghế nhỏ đặt ngay ngắn, mới ngẩng đầu mấy .

Nhà vốn chật chội, các cô càng thêm bí bách.

dù bí bách thế nào cũng bằng áp lực mạnh mẽ từ ánh mắt của Chúc Hạ.

“Có chuyện gì?” Chúc Hạ Lý Hiểu Hiểu, lạnh giọng hỏi.

Lý Hiểu Hiểu bản lĩnh, cô Chúc Hạ bằng ánh mắt như , trong lòng cũng thấy run sợ, khỏi nảy sinh ý lùi bước.

dời mắt, đối diện với Chúc Hạ, cố gắng chống cảm giác lùi bước .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-351-chung-ngui-thay-mui-cua-chuc-ha.html.]

bèn ưỡn cổ , “Cô đừng tưởng cô từ di tích , cô thể bất kỳ liên quan nào với nữ hùng lúc đó!

Nếu thôn chúng thu nhận cô, cô bây giờ sống sót vẫn là vấn đề! Cô lấy mặt mà bày oai mặt ? Cô bày oai gì chứ? Có tư cách gì?”

Lý Hiểu Hiểu nhắc đến hai chữ “nữ hùng lúc đó”, khiến ý nghĩ phản bác của Chúc Hạ chợt dừng .

“Cô đúng, chính là đó.” Cô cố ý đáp lời, Lý Hiểu Hiểu thêm về chuyện lúc đó.

Lý Hiểu Hiểu , tâm trạng chút sợ hãi lập tức chuyển sang chế giễu, “Thật là cho chút sắc cô liền càn, cô còn thật sự coi là nữ hùng ? Cô nữ hùng hy sinh bao lâu ? Thật nghĩ chút nhan sắc, là thể nữ hùng?”

Lý Hiểu Hiểu đột nhiên nghĩ điều gì đó, đổi lời , “Được, cô ngươi là nữ hùng đúng ? Cứ mỗi thời gian, hai thú cưng của nữ hùng sẽ về thăm cô .

Nếu cô thật sự là nữ hùng, thì khi hai thú cưng đó đến, cô lên nhận với chúng !”

Đây là tin tức mà Chúc Hạ đây .

“Hai thú cưng” mà Lý Hiểu Hiểu đến, hẳn là Bình An và Hy Vọng.

Trong đầu Chúc Hạ hiện lên cảnh tượng chúng gian đá năm năm , nghĩ đến Bình An khi đá trong tích tắc, trong mắt hiện lên sự hoảng loạn, lưu luyến và nước mắt.

Nghĩ đến đó, cô cũng khỏi cay mũi, trong mắt ẩn ẩn lệ quang lấp lánh.

Mà cảnh tượng rơi mắt Lý Hiểu Hiểu, chỉ thấy Chúc Hạ sợ hãi.

“Bây giờ sợ ? Vậy cũng . Chỉ cần ngày mai cô mặt trong thôn, dập đầu xin mấy chúng , thì chúng sẽ tha thứ cho cô.” Lý Hiểu Hiểu mặt đầy vẻ đắc ý.

Chúc Hạ , “ thể nhận với chúng, khi nào chúng đến?”

Lý Hiểu Hiểu sững sờ, cô ngờ Chúc Hạ chỉ dám khoác lác, mà còn khoác lác to như .

Còn nhận ?

Nghe hai thú cưng , một là thỏ rừng vẻ ngoài đáng yêu, thực lực hung hãn;

Một là trăn khổng lồ hình bằng đùi đàn ông trưởng thành, dài và to, chỉ cần liếc mắt một cái cũng đủ khiến dựng tóc gáy, hai chân tự chủ mà run rẩy.

Lý Hiểu Hiểu từng tận mắt thấy hai thú cưng của nữ hùng, nhưng chỉ qua lời miêu tả của khác, cũng đủ tưởng tượng bộ dạng đáng sợ của chúng, và khi tận mắt thấy chúng, cảnh tượng sẽ kinh hãi đến mức nào.

cả đời gặp hai thú cưng .

Từ đó cô lấy suy , cô cho rằng Chúc Hạ sở dĩ thể lời như , vì Chúc Hạ dũng cảm thế nào, mà vì Chúc Hạ thấy chúng trông như thế nào.

Cái gọi là sợ chính là đến Chúc Hạ bây giờ.

Lý Hiểu Hiểu đột nhiên .

Chúc Hạ cứng miệng, cũng Chúc Hạ cố giữ thể diện, “Được thôi, sẽ luôn giúp cô để ý động tĩnh của hai thú cưng nữ hùng. Một khi chúng đến, sẽ thông báo cho cô, để cô sớm ngày gặp chúng.”

Chúc Hạ thể ý nghĩa châm biếm trong giọng điệu của Lý Hiểu Hiểu, nhưng cô để tâm.

Cô để tâm là, khi nào Bình An và Hy Vọng thể đến.

Từ lời Lý Hiểu Hiểu thể , Bình An và Hy Vọng đến cố định, ai khi nào chúng sẽ xuất hiện.

Điều cô thể hết cứ sống và việc trong thôn cho , tích trữ chút lương thực. Chờ Bình An và Hy Vọng đến gặp chúng, lúc đó tính toán tiếp.

Lý Hiểu Hiểu châm chọc Chúc Hạ một phen mới cùng mấy cô gái dõng dạc rời khỏi nhà Chúc Hạ.

Thật Chúc Hạ ghét Lý Hiểu Hiểu.

Lý Hiểu Hiểu so với Nhậm Ngọc Nhi và Kiều Kinh Lam, gần như giống như một kẻ ngốc đáng yêu.

Tuyền Lê

Hơn nữa qua lời cô , Chúc Hạ thể thu thập nhiều tin tức hữu ích, Chúc Hạ ngược còn cảm ơn cô .

Chúc Hạ Bình An và Hy Vọng mỗi đến, đều đến nơi cô tỉnh , tức là khu vực cô tự bạo gian năm năm .

mỗi ngày khi xong việc, cô đều đến nơi đó xem một chút, phòng ngừa ngày chúng đột nhiên đến mà ai phát hiện.

Theo Lý Hiểu Hiểu , ba tháng chúng sẽ đến một .

thời gian , chúng vẫn đến.

Chúc Hạ ngày ngày xem thể khẳng định, chúng hề lén lút đến.

Lý Hiểu Hiểu và mấy chị em của cô thấy Chúc Hạ ngày ngày xem, thấy cô đều nhạo cô.

Đều Chúc Hạ tự đại, thật sự là mơ giữa ban ngày, cho rằng chính là nữ hùng năm đó.

Lời của các cô, Chúc Hạ tai lọt qua tai , để trong lòng.

Cuộc sống mỗi ngày của cô quy luật, cũng đơn giản. Cô sống độc lập, kết giao với bất kỳ ai, cũng sợ bất kỳ ai nhắm .

Ngày tháng cứ thế trôi qua bình đạm, lương thực trong nhà Chúc Hạ cũng tích trữ ngày càng nhiều.

Ngày hôm đó, cô tự mang bột mì đến Cách Bích thôn.

Gần đây Cách Bích thôn một món điểm tâm thịnh hành, Chúc Hạ cũng nếm thử, quả thật ngon.

giúp cô một chút, mang về ăn.

Hơn nữa lúc , cô thể cạnh lén học lỏm, lúc về nhà là thể tự .

Gần như Chúc Hạ rời thôn, tất cả đều đến.

Bình An thể chạy mặt đất, vì bình thường quen thuộc với thỏ rừng, sẽ cho rằng nó là mèo. Dù ánh mắt của nó trông hung hãn, nhưng vẻ ngoài đáng yêu vẫn khiến lạ thích nó.

Hy Vọng thì thể tùy ý như Bình An, vì nó trông đáng sợ.

Nó gần như là nguyên mẫu trong phim kinh dị t.h.ả.m họa, cộng thêm con ngươi khác thường của nó, nếu thật sự để nó du hành mặt đất như Bình An, thì hơn một nửa ngang qua nó đều sẽ dọa ngất xỉu.

Hy Vọng nhốt trong xe, nó cuộn tròn ở hàng ghế cuối, trông đáng thương.

“Mày còn lớn nữa? Mày sắp thành rắn già , bình thường cũng kiểm soát khẩu phần ăn của mày ? Mày còn lớn nữa thì cái xe đủ chỗ cho mày .” Cố Nhất Lộ điên cuồng cằn nhằn.

Trong năm năm Chúc Hạ biến mất, Bình An Tạ Cảnh mang nuôi dưỡng, Hy Vọng Cố Nhất Lộ mang nuôi dưỡng.

Cố Nhất Lộ thật sự ghét bỏ Hy Vọng, chỉ đang trêu chọc Hy Vọng, đây là một loại niềm vui của bọn họ.

Hy Vọng rõ ràng cũng để lời cằn nhằn của Cố Nhất Lộ lòng, nó yên lặng cuộn ở hàng ghế , chờ đến nơi, chờ cửa xe mở , nó sẽ bò xuống để hội ngộ với Bình An.

Trên một chiếc xe khác, Tạ Cảnh lái xe, bốn đàn ông còn im lặng đó.

Năm nay là năm thứ năm Chúc Hạ biến mất, bọn họ đều đến thăm cô dịp tròn năm .

Dù bọn họ đều , đến đó cũng thấy bóng dáng Chúc Hạ, nhưng ít nhất đó là nơi cuối cùng Chúc Hạ biến mất, bọn họ thể gợi nhớ, nghĩ về nhiều chuyện.

Trong năm năm , năm bọn họ mỗi đều tỏa sáng ở những lĩnh vực khác , mỗi ngày đều nhiều việc .

Bọn họ dùng công việc để tự tê liệt, để bản nghĩ về Chúc Hạ ít .

trong những giấc mơ nửa đêm, bọn họ luôn nghĩ về Chúc Hạ.

Luôn hồi tưởng đoạn thời gian chỉ thuộc về họ và Chúc Hạ.

Những thời gian đó thật , mơ mộng, chân thực, đó là một giấc mơ , đến mức bọn họ tỉnh .

 

Loading...