Thiên Tai Mạt Thế : Tích Trữ Hàng Chục Tỷ, Cả Nhà Cùng Làm Ác Nhân - Chương 349: Năm năm sau, người phụ nữ đó đã trở về

Cập nhật lúc: 2025-11-13 05:46:42
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chúc Hạ ngây .

cô nhanh chóng phản ứng , vì nơi thế giới thực, nên chuyện xảy đều là bình thường.

Bất kể cô thấy ai, biến thành ai, ai biến thành cô, những gì thể xảy trong mơ, ở đây đều thể xảy .

đây chỉ là một giấc mơ, Chúc Hạ vẫn khỏi rơi lệ. Cô như một đứa trẻ, lao về phía sư phụ bao năm gặp.

Sư phụ cũng mỉm cô. Đối mặt với hành động trẻ con của cô, dang rộng vòng tay, vững vàng đón lấy cô.

"Sư phụ!" Chúc Hạ ôm chặt lấy ông, nước mắt kìm mà tuôn rơi, nóng hổi, mặn chát. "Con nhớ quá!"

Bàn tay thô ráp của sư phụ vỗ nhẹ lên lưng cô, giọng dịu dàng: "Những năm qua chắc hẳn con vất vả lắm?"

Chúc Hạ , lắc đầu: "Thực cũng quá vất vả, chỉ là..."

Chỉ là những lời đó, cô .

trong cảnh , dù , đối phương vẫn thể hiểu ý cô.

Quả nhiên, tay sư phụ nhẹ nhàng vỗ về lưng Chúc Hạ, an ủi: "Con cần hết, thầy , thầy đều ."

Chúc Hạ cảm động sự thấu hiểu của sư phụ, càng thêm khẳng định, nơi tuyệt đối thế giới thực.

Không ngờ giây tiếp theo, cô sư phụ : "Thôi nào, lau nước mắt , thầy dẫn con gặp một ."

Khi Chúc Hạ lau khô nước mắt, ngẩng đầu lên, thấy mà sư phụ dẫn đến gặp , cô mất kiểm soát, nước mắt tuôn trào dữ dội.

Cách đó xa, một phụ nữ trung niên dịu dàng đang đó.

Người phụ nữ , kể từ sự cố, Chúc Hạ từng mơ thấy.

"Sư phụ." Tiếng gọi "sư phụ" của Chúc Hạ thốt đứt quãng, nghẹn ngào.

Tuyền Lê

"Đứa ngốc." Chúc Hạ yên tại chỗ, Dư Lỵ chậm rãi bước về phía cô.

Mỗi bước , cảm xúc của Chúc Hạ càng thêm xúc động, nước mắt càng tuôn nhiều hơn.

từng lóc như . Quả nhiên, khi ở thế giới thực, cảm xúc dễ dàng sụp đổ, dễ dàng mất kiểm soát.

Chỉ một đoạn đường ngắn, Dư Lỵ đến mặt Chúc Hạ.

Khi gương mặt quen thuộc và giọng quen thuộc gần gũi như , Chúc Hạ cố gắng nén nước mắt, chằm chằm bà.

Ánh mắt của cô khiến Dư Lỵ bật : "Sao con thầy chằm chằm ? Ánh mắt đó thật đáng sợ."

"Tại bao lâu nay, chịu đến trong mơ của con?" Chúc Hạ Dư Lỵ, mắt đẫm lệ, nhưng cố gắng để chúng rơi xuống.

"Người ghét con ? Người nghĩ rằng, con trông vẻ lợi hại, nhưng thực tế bảo vệ nổi cả gia đình các , còn khiến các rơi kết cục đó, thực sự gặp con?"

Câu hỏi của Chúc Hạ liên tiếp, dồn dập, một tràng dài. Dư Lỵ đáp cô bằng một nụ dịu dàng, bao dung.

"Con thật là một đứa ngốc." Dư Lỵ bước lên một bước, đến thẳng mặt Chúc Hạ, đưa tay ôm lấy cô.

"Thầy bao giờ trách cứ con, cũng thể trách cứ con. Con hại chúng , chuyện suy cho cùng cũng liên quan gì đến con, tại con gánh lấy lầm của khác lên ?

"Đứa ngốc, thầy đến trong mơ của con là vì sợ mang ảnh hưởng . Bây giờ xem , thầy đến trong mơ của con suốt thời gian qua mới là mang ảnh hưởng ."

Sau khi Chúc Hạ Dư Lỵ ôm lòng, nước mắt tuôn rơi như chuỗi ngọc đứt đoạn, thể dừng .

Ở hiện thực, cô luôn kiên cường, luôn điềm tĩnh, luôn đáng tin cậy, luôn mạnh mẽ thực lực, là chỗ dựa cho khác.

ở đây, mặt hai sư phụ, cô thể như một đứa trẻ, chút gánh nặng.

Chúc Hạ suốt hơn nửa tiếng.

Trong thời gian , hai sư phụ của cô cô với ánh mắt đầy yêu thương và bao dung.

Cảm giác bao bọc bởi ánh mắt đó thật ấm áp, thật an .

Thậm chí hơn nửa tiếng , khi Chúc Hạ nữa, cô vẫn nức nở, rời khỏi vòng tay Dư Lỵ.

"Thôi nào tiểu nhè, lâu như cũng nên nghỉ ngơi , đây thầy nhận thế?" Dư Lỵ .

Nước mắt của Chúc Hạ ướt cả áo Dư Lỵ.

, đây thế giới thực, chỉ trong chớp mắt, áo Dư Lỵ một bộ khác.

Ba họ cùng đường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-tai-mat-the-tich-tru-hang-chuc-ty-ca-nha-cung-lam-ac-nhan/chuong-349-nam-nam-sau-nguoi-phu-nu-do-da-tro-ve.html.]

Lúc , cảnh vật xung quanh trở về dáng vẻ bình yên ngày tận thế. Khắp nơi qua nhộn nhịp, còn ba họ, đang một con đường bình thường.

Dù vẫn nóng bức, nhưng khác với cái nóng cực độ của ngày tận thế, giờ đây thể thấy tiếng ồn ào khắp nơi.

rao bán dưa hấu giá rẻ.

Có tiếng ve kêu inh ỏi cây, khiến phát điên.

Có tiếng máy điều hòa kêu gầm gừ, và từng luồng nóng tỏa từ máy điều hòa, hun đến nỗi bắp chân gần như chín tới.

Đó là khói lửa nhân gian.

Đó là bản nhạc nhất trong lịch sử loài .

Ba họ con đường , lặng lẽ, ai lời nào.

Đầu Chúc Hạ càng lúc càng cúi thấp, thấp đến mức khác thấy. Nước mắt thành tiếng rơi xuống đất, loang lổ một vệt ẩm ướt.

"Con nên tự đặt cho áp lực lớn như ." Lúc , sư phụ lên tiếng. "Nói cho cùng, con vẫn là một bình thường. Con mục tiêu lớn lao là điều bình thường, nhưng con cũng là điều bình thường."

Lời của sư phụ chạm thẳng trái tim Chúc Hạ.

Chúc Hạ thấy lời , thoáng giật , vì đây là điều cô bao giờ với ai, cũng từng bộc lộ.

Thế nhưng sư phụ .

khi nghĩ đến đây là nơi nào, cô rõ ràng, dù là sư phụ nào, dù cảnh tượng gì xuất hiện ở đây, đều là sự phản chiếu trong tâm trí cô, nên việc nhân vật thể hiểu suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô, cũng là chuyện bình thường.

Tuy nhiên, cô nhanh chóng nghĩ đến một chuyện quan trọng khác.

"Sư phụ." Chúc Hạ đầu ông lão, nghiêm túc hỏi: "Người lẽ cũng c.h.ế.t chứ?"

Ông lão dường như lời của Chúc Hạ cho bật . "Con cái đồ khốn nạn , chuyện như ?"

"Bởi vì Dư chủ nhiệm." Chúc Hạ những lời đó mặt Dư Lỵ.

Dư Lỵ ngược để tâm chút nào, hì hì bổ sung: "Bởi vì c.h.ế.t, nên con bé nghi ngờ thấy ông ở đây, nghĩa là ông cũng c.h.ế.t."

Chúc Hạ ngượng ngùng , đồng thời còn ngốc nghếch gãi đầu.

Trước mặt hai sư phụ, cô luôn thể hành động như một đứa trẻ.

Sư phụ thở dài, cảm thán : "Chúc Hạ, sống c.h.ế.t, gì khác ? Có thực sự còn sống, nhưng với những gì họ , trạng thái tê liệt của họ, con thấy họ sống với c.h.ế.t gì khác ?"

" những c.h.ế.t, thực đang sống, giống như sư phụ của con."

Ông lão hướng ánh mắt Chúc Hạ về phía Dư Lỵ, Dư Lỵ cũng đúng lúc mỉm rạng rỡ với cô.

"Bà vẻ c.h.ế.t thật, nhưng con thể bây giờ vui ?" Lời của ông lão vang vọng bên tai Chúc Hạ.

"Vì , con thực sự cần áp lực tâm lý lớn như ." Sư phụ vuốt ve đỉnh đầu Chúc Hạ bằng bàn tay thô ráp, hết đến khác.

Hành động của ông dường như thể xua tan áp lực và gánh nặng tâm lý sâu thẳm trong lòng Chúc Hạ.

"Đồ ngoan, con nhớ, con chỉ là một . Trước đây con gian, là một , bây giờ con gian, càng chỉ một . Con cần tự gánh vác quá nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ, đó là thứ con thể một ."

Dư Lỵ bên của Chúc Hạ, lời dịu dàng nhưng đầy sức mạnh cũng vang lên.

Đó đều là những lời tích cực, cổ vũ cô, và khác gì lời của ông lão.

Đây rõ ràng là những lời bình thường nhất, nếu Chúc Hạ khác , thậm chí thể nhạt, để tâm.

trong tình cảnh , là do hai sư phụ , Chúc Hạ chỉ cảm thấy vô cùng hữu ích và thực sự lắng .

Không ai , kể từ khi t.h.ả.m họa tận thế giáng xuống, áp lực tâm lý của Chúc Hạ ngày càng nặng nề.

Cô sở hữu sức mạnh bí ẩn mà thường thể tiếp cận, gian, tái sinh cuộc đời mới, trong lòng cô, luôn một ý nghĩ lóe lên

chỉ tự sống , cô còn trong khả năng của , cứu vớt nhiều vô tội khác.

cô chỉ ý nghĩ đó, thực tế cô .

Cho đến khi gia đình Dư Lỵ diệt môn, tâm lý của cô gần như xuất hiện vấn đề nghiêm trọng.

Ngay cả trong gian quen thuộc, ngay cả khi Bình An ở bên cạnh, cô cũng ít khi ngủ thẳng đến sáng.

 

Loading...