Thiên Tài Huyền Học Và Ông Chồng Bất Đắc Dĩ - Chương 171

Cập nhật lúc: 2025-04-13 09:35:38
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dương Văn Châu từ một ngôi làng nhỏ thi đỗ vào Đế Kinh, gặp được Phó Uyển Như ngây thơ trong sáng, tâm lý của ông ta hoàn toàn thay đổi, nghĩ mọi cách để theo đuổi bà ta.

Phó Uyển Như mang họ Phó, cưới bà ta là tiết kiệm được năm mươi năm đường vòng, chỉ cần nhà họ Phó rủ lòng thương cho chút gì đó thôi, cũng đủ để ông ta trở thành triệu phú.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, Phó Uyển Như yêu ông ta say đắm.

Dương Văn Châu về quê chia tay với Diêu Xuân Hoa, nhưng không cẩn thận uống say, nhầm bà ta thành Phó Uyển Như mà ngủ với bà ta.

Chỉ lần đó, Diêu Xuân Hoa đã mang thai.

Phản ứng đầu tiên của Dương Văn Châu là khuyên Diêu Xuân Hoa phá thai, nhưng bà ta không đồng ý, thậm chí còn mang theo đứa con của ông ta đi lấy một ông già sắp chết.

Hôm đó, ông ta đến tìm Diêu Xuân Hoa, bị Phó Uyển Như phát hiện. Hai người phụ nữ đánh nhau, cả hai đều bị động thai, phải đưa vào bệnh viện.

Diêu Xuân Hoa sinh ra một bé trai, bị băng huyết c.h.ế.t trên giường bệnh, trước khi c.h.ế.t đã cầu xin ông ta chăm sóc con mình thật tốt.

Dương Văn Châu đã đồng ý, dù sao đó cũng là con của ông ta, sau này chỉ cần tìm một lý do để nhận nuôi là xong.

Lúc đó, Phó Uyển Như cũng sinh con. Đứa trẻ của bà ta khóc rất yếu ớt, da dẻ tím tái.

Bác sĩ nói tim phổi của đứa trẻ chưa phát triển hoàn toàn, sinh non bị thiếu oxy, sợ rằng không thể sống lâu.

"Bác sĩ, làm ơn, đứa trẻ này không thể c.h.ế.t được."

"Chúng tôi đã cố hết sức, đứa trẻ sinh ra đã bị suy yếu, cần phải phẫu thuật. Tất cả đều phụ thuộc vào số phận của nó."

Đứa trẻ của Phó Uyển Như nhất định phải sống, có con thì mới giữ chặt được bà ta.

Trong đầu Dương Văn Châu lóe lên một ý nghĩ, tráo đổi hai đứa trẻ. Dù sao thì cũng đều là con của ông ta.

Đứa trẻ khỏe mạnh sẽ giao cho Phó Uyển Như nuôi, còn đứa bé bệnh tật thì vứt bỏ đi.

Phó Uyển Như ngu ngốc như vậy, chắc chắn sẽ không bao giờ phát hiện ra.

Bí mật này đã được giấu suốt hai mươi năm, cuối cùng cũng không thể che giấu được nữa.

Dương Văn Châu giận dữ quát: "Phó Uyển Như, ai bảo hôm đó cô cứ phải theo dõi tôi? Nghe lời tôi, ngoan ngoãn ở nhà thì có phải tốt không?"

"Là cô tự khiến mình sinh non! Là cô đã sinh ra một đứa trẻ bệnh tật! Tất cả đều do cô mà ra!"

Phó Uyển Như tối sầm mặt mũi, đầu óc ong ong.

Bà ta đã rời khỏi nhà họ Phó, rời xa anh trai, từ bỏ mọi thứ vì yêu một người đàn ông suốt hai mươi năm, để rồi phát hiện ra ông ta lại là loại người như thế này.

Vô liêm sỉ, ích kỷ, bẩn thỉu và đê tiện!

Phó Uyển Như sinh non vào tháng Mười Hai, bà ta nhớ hôm đó rất lạnh, tuyết rơi dày như lông ngỗng, mặt đất phủ một lớp tuyết trắng dày cộm.

Khi bà ta ôm lấy con của Diêu Xuân Hoa, đứa con ruột của chị ta lại đang nằm lạnh lẽo c.h.ế.t dần c.h.ế.t mòn ngoài trời tuyết.

Dương Văn Châu đã tráo đổi đứa con của bà ta, đứa trẻ mà bà ta đã dốc sức sinh ra sau bảy tháng mang thai…

Thiên Phàm, đứa con trai ngời ngời tài năng, cái tên mà bà ta đã tỉ mỉ lựa chọn với ý nghĩa "bay cao như cánh buồm, chinh phục bầu trời" lại được đặt cho con trai của kẻ thù, còn đứa con ruột của bà ta thì đã c.h.ế.t ngay trong ngày chào đời, chưa kịp mở mắt nhìn bà ta, người mẹ vô trách nhiệm này...

Phó Uyển Như vừa khóc vừa cười, "Thiên Phàm bị ung thư tuyến tụy, không sống qua được tháng này. Tôi vì cứu nó mà hại anh trai, hại nhà họ Phó..."

"Ha ha ha, quả báo, tất cả đều là quả báo..."

"Con tôi c.h.ế.t rồi, con của Diêu Xuân Hoa cũng đừng hòng sống!"

"Dương Văn Châu, Dương Thiên Phàm, tôi ở dưới địa ngục đợi các người!"

Phó Uyển Như ngồi thẫn thờ trên đất, ánh sáng trong mắt bà ta đã tắt lịm.

Dương Văn Châu với khuôn mặt dữ tợn, đôi môi mấp máy như muốn mắng thêm vài câu, thì Kỳ Văn Dã kịp thời bịt miệng ông ta, "Phu nhân, xử lý thế nào?"

Ánh mắt anh ta ánh lên niềm phấn khích, tựa như chỉ cần Lâm Khê nói đưa đi, anh ta sẽ ngay lập tức tống hai người này sang châu Phi.

Lâm Khê liếc nhìn điện thoại, "Sắp đến rồi, đợi thêm chút nữa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-tai-huyen-hoc-va-ong-chong-bat-dac-di/chuong-171.html.]

Trong lúc theo dõi tình hình, cô đã báo cho Cục Quản lý Đặc biệt đến bắt người, tất cả các vụ án liên quan đến huyền thuật đều thuộc thẩm quyền của họ.

Tượng Phật mang theo tà khí và lá bùa đổi vận giả nửa vời, mặc dù đã sớm bị cô nhìn thấu và chưa gây hại cho ai, nhưng vẫn được coi là tội phạm bất thành.

"Chị đại, tôi đến rồi." Khương Viện Viện chạy tới, vừa nhìn thấy đông người lập tức đứng nghiêm, "Chào mọi người, ha ha."

Trương Văn Tú khẽ liếc nhìn cô ấy một cái.

Cô gái này không tệ, tràn đầy sức sống, ánh mắt ấm áp và chân thành, thoạt nhìn là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Trương Văn Tú mỉm cười, "Cô bé, chào cháu, cháu là bạn của Khê Khê à?"

"Ha ha, đúng vậy, cháu và chị đại là bạn tốt." Khương Viện Viện ngượng ngùng vẫy tay, "Bà, chào bà, cháu tên là Khương Viện Viện, gọi cháu là Viện Viện được rồi."

Chuyến đi này thật đáng giá, hóa ra gia đình chị đại gọi cô là Khê Khê, sau này cô ấy cũng sẽ gọi cô như thế.

He he, Khê Khê ~~

Trương Văn Tú vỗ vai người cháu bên cạnh, "Quý Hành, đứng đờ ra đó làm gì? Khách đến rồi, mau rót trà cho Viện Viện."

Quý Hành ôm m.ô.n.g kêu oai oái, "Ngoại, bà đập trúng vết thương của cháu, đau lắm, oai oái! Rót trà là việc của v.ú Ngô."

Trương Văn Tú nhéo cậu ta một cái, "Mau đi."

Khương Viện Viện vẫy tay, "Bà ơi, không cần khách sáo, cháu có việc gấp, sẽ đi ngay thôi ạ."

Cô ấy bước đến trước mặt Lâm Khê, "Chị đại, tôi đến rồi."

Lâm Khê nghi ngờ, "Sao lại chỉ có mình cô?"

Khương Viện Viện hạ giọng, "Anh Tu Viễn bị cú sốc lớn lần trước, giờ đang khổ luyện kiếm thuật. Đội trưởng đã về Nguyên Thanh Quan đón sư phụ của anh ấy."

Lông mày của Lâm Khê giật giật, "Tịnh Nguyên Đạo Trưởng sắp đến Đế Kinh."

Tịnh Nguyên Đạo Trưởng, lão già râu trắng từng ép cô uống sữa và bị cô đ.ấ.m một trận. Ông ta xuống núi làm gì? Đến tìm cô tính sổ chăng?

"Đúng vậy." Khương Viện Viện gật đầu, "Chị đại, là ba người này phải không?"

Lâm Khê lấy ra lá bùa đổi vận giả, "Làm phiền cô rồi."

Khương Viện Viện cất kỹ, "Không phiền đâu, tìm tà thuật sư vốn là trách nhiệm của Cục Quản lý Đặc biệt, cảm ơn chị đại đã cung cấp manh mối, tôi đi trước đây, có tin tức gì sẽ báo lại."

Cô ấy xoay cổ tay, "Ba, hai, một, đi!"

Đinh đang! Đinh đang!!

Tiếng chuông kỳ lạ vang lên, Dương Văn Châu và hai người còn lại không tự chủ được mà đứng dậy, tay chân khép chặt, nhảy tưng tưng theo sau lưng cô ấy.

Khương Viện Viện vẫy tay ra sau, "Tạm biệt, Khê Khê."

Nói xong, cô ấy chạy nhanh như bay, như thể phía sau có hàng trăm con ác quỷ đang đuổi theo.

Lần đầu gọi là Khê Khê, sợ bị chị đại đánh, chạy trốn thôi.

Do chạy quá nhanh, Khương Viện Viện vấp phải một bậc thềm, đầu đập thẳng vào cây.

"Ái da!"

Cô ấy ôm đầu, vội vàng chạy tiếp, xấu hổ quá đi mất.

Lâm Khê che mặt giải thích, "Viện Viện là người của cục cảnh sát, cô ấy đưa ba người đó về đồn điều tra. Khi có tin tức sẽ thông báo cho chúng ta, không cần lo về an toàn của họ."

Phó Kiến Hoa thở dài, "Phó Uyển Như vào đó tỉnh táo lại cũng tốt, kệ nó đi, nào, mọi người ngồi xuống đi."

Lâm Khê đi thẳng đến chỗ Quý Hành, lấy điện thoại ra và đặt trước mặt cậu ta.

Quý Hành nhìn hành động quen thuộc ấy, lập tức có dự cảm xấu, "Chị đại, chị định làm gì?"

Lâm Khê khẽ ho một tiếng, "Quy định của sư môn, việc là việc, tình cảm là tình cảm, phí xem bói là một ngàn."

Loading...