Đợi Phượng Tiêu buôn bán xong, ông cụ hiền hòa cũng chính là ông nội Văn An lạy một cái từ xa, ông : “Làm phiền đại sư với họ, bà nhà ở đợi nhiều năm , cũng nên , cần cưỡng ép ở .” Bây giờ thật ông cụ còn sống, hôn mê, trong phòng ở bệnh viện vì thể ăn, khí quan cắt mở cắm cái ống dày cung cấp dinh dưỡng.
Ông trở về vốn cho nhà, đừng lo lắng, ông rời . lúc thấy lệ quỷ Hạ Minh, lúc mới ở một
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
thời gian, bảo vệ nhà .
Bây giờ lệ quỷ và Hạ Minh đều mang , ông cũng thể yên tâm rời . Phượng Tiêu nhẹ nặng đáp một tiếng, lúc chỉ tiếng xiềng xích vang lên, Âm đầu đội mũ quan hoa mặc áo quan màu đen thêu hoa văn xuất hiện bên cạnh ông cụ.
Âm lấy sổ sinh tử , chỉ đích danh với ông cụ, ngày sinh và thời gian tử vong của ông, đó Âm trầm giọng : “Văn Chúc Mãn, ông vốn đến địa phủ báo cáo ba ngày , tại khăng khăng ở dương gian?”
Ông cụ vội : “Âm đại nhân, nhà ác quỷ quấn , mới ở , hôm nay họ Thiên sư loại trừ, sẽ theo đại nhân trở về.” Thái độ nhận của ông , nhưng biểu cảm của Âm nhúc nhích mảy may, trong phòng âm khí cực nặng, ông tiến cảm nhận , tất nhiên lệ quỷ ở đây.
Âm ngước mắt xung quanh, lúc bất chợt thấy Phượng Tiêu ở bên cạnh, sắc mặt y bỗng nhiên đổi, chân mềm nhũn quỳ xuống.
Phượng Tiêu: “. . .” Hắn trông đáng sợ lắm , dọa cả Âm quỳ xuống.
------oOo------
Nói Phượng Tiêu thật sự quen Âm , khi lớn lên ở núi xung quanh ngay cả quỷ quái cũng , càng cần Âm . Khi sư phụ c.h.ế.t cũng Âm đến mang hồn phách của ông .
Trong những chuyện gặp khi xuống núi, xà linh là yêu quái trời sinh đất dưỡng, sinh ở trong nhân thế, c.h.ế.t cũng chỉ thể c.h.ế.t trong độ kiếp.
Con trai Tráng Tráng của thím Trương, ác ý cải mệnh, hồn phách ép ở đời , bây giờ thần hồn hao tổn, địa phủ tên của bé, hồn phách của về cũng sẽ Âm nhận . Về phần Liễu Tiếu Thiên là gặp may đúng dịp trở thành linh thể, chỉ cần ác một mực tu tâm, Âm cũng gì .
Cho nên đây là đầu tiên Phượng Tiêu thấy Âm của địa phủ, nhưng biểu hiện và biểu cảm của Âm khiến khó hiểu.
Ông nội Văn An cũng chính và Văn Chúc Mãn bên cạnh về phía Phượng Tiêu vẻ mặt bình tĩnh, bây giờ ông là quỷ hồn, đương nhiên thể thấy những cái . Mấy Hà Lệ tuy thấy, nhưng qua nét mặt của Phượng Tiêu thể thấy chuyện lớn xảy .
Trong lòng cô cho dù thiên ngôn vạn ngữ bây giờ cũng dám tùy tiện mở miệng hỏi thăm, chỉ thể đợi Phượng Tiêu lên tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-43.html.]
Âm dáng vẻ mặt cảm xúc của Phượng Tiêu, ông vội vàng bò dậy từ đất, bay tới nơi cách Phượng Tiêu xa nhất, mặt vẫn mang theo biểu cảm lo lắng.
Phượng Tiêu biểu cảm của ông , vẻ mặt khựng : “Ông sợ đến .” Chuyện rõ ràng như thế cần hỏi, cho nên hỏi lời giọng chắc chắn.
Âm một cái: “Không… .” nụ còn hơn cả , suy yếu tính chân thực của lời phủ định .
Thấy Phượng Tiêu từ từ nhướng mày lên, Âm vội vàng : “Thật sự , chỉ cảm thấy giống một vị… một vị cố nhân ở địa phủ năm đó.” Hai chữ cố nhân Âm nghẹn, đó ông bỗng nhiên dừng , sắc mặt kìm nén ảo não.
Kìm nén đương nhiên là nhắc đến bạn cũ , ảo não là vì cảm thấy bây giờ đang vả mặt, nếu sợ ông cần gì những lời với một lạ.
Vì vãn hồi mặt mũi mất , Âm buồn vô cớ câu: “Đó cũng là chuyện lúc , cũng tử đạo tiêu, biến mất trong trời đất.”
Ông lời bình thường, xong cũng chuẩn yên lặng dẫn theo Văn Chúc Mãn và quỷ hồn Tiểu Văn về địa phủ. Có điều Âm hành động, Phượng Tiêu lên tiếng: “Vậy cố nhân xảy chuyện gì?” Âm trả lời, đây là chuyện của địa phủ họ , một Thiên sư thế gian ở đây hỏi cái gì.
Trong lòng ông cãi như thế, lúc ngẩng đầu đối diện với gương mặt biểu cảm của Phượng Tiêu, lời đến bên miệng biến thành: “Thật năm đó cũng chỉ địa phủ, cụ thể cũng rõ ràng.”
“Vậy thì chọn những điều ông .” Ở một mức độ nào đó Phượng Tiêu dễ chuyện, chỉ một câu như thế.
Âm : “…” Ho khan hai tiếng, cuối cùng vẫn từ từ kể chuyện cũ: “Đó là chuyện cực kỳ lâu về …” Năm đó Âm địa phủ, cầu Nại Hà quỷ đầy là mối họa, lít nha lít nhít đợi một chén canh của Mạnh Bà.
Địa phủ giống nhân gian, ở đó mặt trời, vô các loại quỷ quỷ gào. Gió lạnh, mặt quỷ c.h.ế.t lặng.
Ngày đó là một ngày hết sức bình thường, vô quỷ hồn nhận một bát canh quên trần thế từ trong tay Mạnh Bà, uống một cạn sạch, chuyện cũ cắt đứt.
ngày , địa phủ vô lệ quỷ dấu hiệu nào gọi lên chạy trốn, địa phủ hỗn loạn, lệ quỷ ăn quỷ biến thành quỷ ác hơn. Sau đó bao lâu, Cửu Trùng Thiên vô trời rơi xuống, tinh tú[1] đổi theo.
tinh tú: xưa gọi là tinh tú, gồm hai mươi tám chòm, gọi là nhị thập bát tú
Vô yêu ma tinh quái lệ quỷ c.h.ế.t lôi kiếp, mưa trời rơi xuống đất theo m.á.u của tiên nhân và m.á.u quỷ quái, mặt đất bởi một ngọn cỏ.
Không qua bao lâu, một chùm sáng đỏ như lửa từ trong m.á.u tanh vô cùng tối tăm rơi thẳng xuống địa phủ.