Phượng Tiêu tắm xong , chỉ thấy Cố Lâm Tĩnh mất tập trung bên cạnh bàn, xà linh thì cuộn tròn núp sofa, vẻ như hoảng sợ lớn.
Trên mặt bàn bày đầy đồ ăn, Cố Lâm Tĩnh là cháo, nhưng ăn kèm với cháo đủ loại món ăn nhẹ và điểm tâm, còn nước bốc nóng. Phượng Tiêu đối diện Cố Lâm Tĩnh, lúc thật sự cảm thấy đói. Nhìn thấy dáng vẻ khẩu vị, Cố Lâm Tĩnh , y múc cháo cho Phượng Tiêu, : “Mau thử , xem thích .”
Phượng Tiêu cũng khách sáo, nhận bát cháo, cầm lấy thìa bên trong húp một miếng, nhắm mắt tỏ ý hài lòng. Cố Lâm Tĩnh nở nụ , cũng bắt đầu cúi đầu ăn cháo.
Lúc ăn cơm hai cũng mở miệng, khi Phượng Tiêu dừng đũa, Cố Lâm Tĩnh cũng chuẩn lấy khăn bên tay lau miệng. Hai bốn mắt , chẳng tại đều lên.
Một tuấn tú vô song như nhật như nguyệt vô cùng kiêu ngạo, một tinh xảo như vẽ, như thần tuấn tiêu sái.
Sau khi bảo thu dọn đồ, Cố Lâm Tĩnh rót một chén cho Phượng Tiêu ghế sofa đơn. Phượng Tiêu nhấp một ngụm, chỉ cảm thấy cuộc sống hiện tại trôi qua cực kỳ hài lòng.
Sau một chén , Phượng Tiêu mở miệng : “Cậu là ông chủ của khách sạn ?” Vừa lúc ăn, thấy mép đĩa tên khách sạn.
Cố Lâm Tĩnh phủ nhận: “Khách sạn là nhà họ Cố đầu tư, bây giờ do quản lý.”
“ là khéo thật, cũng ở đây.” Phượng Tiêu , khi khỏi cảm thán, duyên phận của với cứ kỳ diệu như thế.
🐳 Các bạn đang đọc truyện do Tui Là Cá Mặn (https://www.facebook.com/tuilacaman/) dịch. Xin vui lòng không mang truyện của tôi đi nơi khác 🐳
Cố Lâm Tĩnh ngẩn , đó lên, biểu cảm y thoải mái: “Vậy lẽ là duyên phận.”
Y cũng thuận tiện miễn tiền thuê phòng cho Phượng Tiêu, thứ nhất chắc chắn Phượng Tiêu chịu, thứ hai cần thiết. Phượng Tiêu gật đầu: “Nơi .” Địa thế , nhân khí đủ, chủ gia chính trực, cũng nhiều ma quỷ đến đây quấy rầy.
Cố Lâm Tĩnh : “Anh hài lòng là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-su-khong-lam-huyen-hoc/chuong-29.html.]
Xà linh bên cạnh họ khinh thường bĩu môi, nó cảm thấy lúc Cố Lâm Tĩnh cực kỳ giống thái giám nịnh bợ hôn quân. Có lẽ Phượng Tiêu lợn thể bay lên trời, Cố Lâm Tĩnh cũng mỉm đồng ý.
Bầu khí im lặng , giọng Phượng Tiêu trầm: “ hỏng ngọc thạch của , dẫn đến bây giờ mắt thể thấy linh thể. Nếu , thể tạm thời che thiên nhãn của , đợi tìm ngọc thạch thích hợp, sẽ thấy những vật nữa.”
Cố Lâm Tĩnh chớp mắt, y : “Không cần, cũng sợ những vật , thấy với mà đều .” Mấu chốt nhất đó là Phượng Tiêu nghỉ ngơi sức, y để cho vất vả hơn.
Phượng Tiêu suy nghĩ của Cố Lâm Tĩnh, cũng thêm gì. Bởi vì ở tầng mười sáu, bèn trở về phòng của . Cố Lâm Tĩnh ở trong phòng tổng thống cao nhất khách sạn, là căn phòng nhất khách sạn Mạc Tang.
Y cũng đưa Phượng Tiêu về phòng, quan hệ giữa hai họ vẫn mật đến .
Sau khi cửa thang máy đóng , Cố Lâm Tĩnh ở cửa một lúc mới trở về phòng.
Phượng Tiêu cũng nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy Cố Lâm Tĩnh nhiều việc , tiện ở chỗ y phiền thêm.
Trở phòng , Phượng Tiêu lấy điện thoại , dư tiền tiết kiệm của đột nhiên tăng lên nhiều, thể để cho sống một thời gian ở khách sạn.
Phượng Tiêu hài lòng gật đầu với việc , một cảnh sinh hoạt , đương nhiên bằng lòng.
Lúc Phượng Tiêu đang lo lắng thế nào thu thập ngọc thượng hạng, nhận điện thoại của Hà Lệ.
Số của Hà Lệ mỗi lưu để kiếm tiền cho , giọng Hà Lệ ở trong điện thoại ngần ngại, bởi vì ấn tượng của cô đối với Phượng Tiêu vẫn dừng ở giai đoạn thừa nhận bản lĩnh, luôn mồm bảo khác tin khoa học.
chuyện huyễn hoặc khó hiểu cô cũng nên tìm ai, bèn ôm thái độ thử xem gọi điện thoại cho Phượng Tiêu.