Thiên Niên Ngư - Chương 4: Lời thật lòng
Cập nhật lúc: 2025-08-18 12:27:48
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bị phim truyền hình dạy cho thành tầm thường , ha.
Hướng Nam mơ cả đêm.
Cô mơ thấy bà Thư Lan trèo cây, bà ngoại đang học , và tất nhiên là cả chủ họ Trần đó nữa.
Trong mơ, đều mặc trang phục, trang điểm, đạo cụ theo tiêu chuẩn phim truyền hình hạng S+, chủ họ Trần chờ vị hôn thê nhỏ lớn lên, hai cùng du học.
Tỉnh , Hướng Nam thể thừa nhận bà ngoại đúng, cô quả thực phim truyền hình dạy cho thành tầm thường , ha.
Rửa mặt xong mở cửa, bà ngoại đang phơi nắng trong sân, mợ Hai và mợ Ba rời một tấc canh giữ bên cạnh bà.
Tối qua mấy họ bàn bạc đến nửa đêm, bây giờ các còn dậy, các bà các cô trong nhà thì đều dậy sớm.
Bà ngoại thấy Hướng Nam liền vẫy tay gọi cô: “Đi, ăn mì thịt dê .”
Thẩm Gia Trân sáng sớm mua sữa đậu nành và cơm nắm về, bà chồng đưa Hướng Nam ngoài ăn, bèn với họ: “Mẹ, bữa sáng con mua về , ở nhà ăn ạ.”
Lúc ăn sáng khuyên nhủ bà cụ, bán đứt căn nhà.
Bà Hướng lắc đầu: “ và Nam Nam ngoài ăn.”
Hướng Nam nhanh chóng quàng chiếc khăn quàng cổ hình chú cún nhỏ của , nịnh nọt theo bà ngoại ngoài, để chiến trường cho dũng cảm.
Thẩm Gia Trân bóng lưng bà chồng, trong lòng từng đợt khó chịu, nhịn nghĩ thật là một bà lão phóng khoáng. Nếu bà sáng sớm ăn một bát mì canh thịt dê, thì cả ngày sẽ đói, tiêu hóa nổi.
Rõ ràng hai năm khi nhảy ở quảng trường còn ăn ngủ , , thể kém hai ba tuổi .
Hướng Nam theo bà ngoại đến một quán ăn ven cầu ăn mì thịt dê, gọi một bát lớn nước lèo, một bát nhỏ canh đỏ.
Bát lớn là của Hướng Nam, bát nhỏ là của bà ngoại, hai song song chiếc bàn hẹp ven sông, nắng đông chiếu xuống mặt sông lấp lánh như giấy gói kẹo thủy tinh.
Trong lúc chờ mì, Hướng Nam kể giấc mơ của cho bà ngoại , bà Hướng càng càng : “Con xem từ phim truyền hình nào đấy.”
Mì dọn lên, Hướng Nam vui vẻ gặm một miếng xương dê, kịp thừa nhận tầm thường, bà ngoại : “Chẳng trách loại phim truyền hình , nếu thật sự như … cũng .”
Hướng Nam sự tiếc nuối trong giọng của bà, nhẹ nhàng chạm bà: “Sau đó thì ạ? Sau đó bà Thư Lan học ạ?”
“Có chứ! Trước tiên học tiểu học nữ bốn năm, đó thi trường trung học nữ của tỉnh.”
Đây đều là chủ họ Trần thư về cố ý yêu cầu, lúc đó trong trấn đều nhà họ Trần thật là thể hiểu nổi, rốt cuộc là cưới vợ là chọn nữ trạng nguyên?
“Vậy còn bà thì ạ?” Đại tiểu thư học, tiểu đại tỷ bà ngoại bây giờ?
Nếp nhăn mặt bà Hướng gợn lên như sóng nước sông: “Bà theo, chị Thư Lan dạy bà chữ, còn đặt tên mới cho bà nữa.”
Từ Tùng, Nam, Hoa, chọn nhiều chữ , cuối cùng chọn chữ Vinh, rằng cuộc sống sẽ vui vẻ hướng vinh.
“Nếu bà cũng thể thi đỗ trường trung học nữ, chị sẽ dùng tiền riêng trả học phí cho bà.”
“Bà nhất định thi đỗ ạ?” Hướng Nam vội hỏi, từ nụ của bà ngoại đáp án.
Hướng Vinh thi đỗ trường nữ sinh của tỉnh, tiểu đại tỷ và đại tiểu thư trở thành bạn học. Đồng phục của trường trung học nữ tỉnh thành là áo vải trắng mịn, váy vải dệt máy màu đen, mặc ai cũng nhận cô xuất từ hầu.
“Chúng còn đến tiệm ảnh ở tỉnh thành chụp ảnh nữa.” Đó cũng là đầu tiên trong đời cô chụp ảnh.
Chụp ảnh xong, thợ ảnh còn chữ lên ảnh, bà Hướng dùng khăn tay từ từ lau miệng: “Chị Thư Lan chọn bốn chữ.”
“Bốn chữ nào ạ?”
“Kim lan đồng khế.”
Tóc mây buông xoã mắt hồ thu
Nghiêng nước nghiêng thành dáng liễu nhu.
Tài hoa trác tuyệt lòng son sắt
Giai nhân tuyệt sắc khó ai bì.
🩷🩷🩷 Đối đầu với Liễu Như Yên qua vô số vũ trụ. ___ Trăm năm khó gặp Thẩm Ấu Sơ ♥️♥️.
“Ảnh ạ? Con thể xem ?” Hướng Nam xem qua album của bà ngoại, ảnh cá nhân bà ngoại tham gia công tác cầm bằng khen, cũng ảnh tập thể các nữ công nhân viên chức cùng nghỉ dưỡng.
Mấy trang , là ảnh cưới của bà ngoại và ông ngoại mặc trang phục giản dị, n.g.ự.c đeo hoa đỏ lớn.
Tiếp theo là ảnh gia đình, đầu tiên là các , đó là , cuối cùng mấy trang là ảnh của đám cháu chắt, ảnh chụp gia đình khi các chị kết hôn.
cô từng thấy qua tấm ảnh trẻ trung nhất đó, ảnh nữ sinh mười mấy tuổi của bà ngoại.
Hướng Nam hỏi xong, lâu thấy bà ngoại trả lời.
Trên sông lướt qua mấy chiếc thuyền mui đen treo đèn lồng đỏ, thuyền đầy du khách du lịch nghỉ lễ Tết Dương lịch, bà Hướng những chiếc đèn lồng đỏ vàng thuyền: “Mất .”
Trước khi Nhật đầu hàng ném b.o.m phá hủy hơn một nửa tỉnh thành, tiệm ảnh nổ tung, tấm ảnh đó cũng cháy rụi.
Tay Hướng Nam cầm đũa dừng , tỉnh thành ném bom, bà ngoại thể học. Chẳng trách trang đầu tiên trong album của bà ngoại trống trơn.
Bà ngoại cũng chỉ mặc qua một bộ đồng phục nữ sinh đó.
Hai bà cháu lặng lẽ ăn xong mì, bà Hướng đè tay cháu gái đang định giành trả tiền, tự quét mã thanh toán, đó duỗi chân dạo qua mấy cây cầu cho tiêu cơm.
Không đường nhỏ, chỉ cầu phố chính, một vòng cũng năm sáu ngàn bước. Bà ngoại ở tuổi mà mỗi ngày vận động như , chẳng trách 90 tuổi vẫn chân tay khỏe mạnh.
Hai qua phố nước, bà Hướng mới mở miệng: “Tỉnh thành ném bom, nhà họ Trần liền dứt khoát đám cưới, để tránh…” Để tránh con trai ngoài gây chuyện.
Nhà họ Trần một bức thư, bà tổ mẫu bệnh tình nguy kịch, lừa Trần Văn Tảo từ Thượng Hải về.
Để giữ chân , họ nghĩ đến việc cho hút thuốc phiện, chuyện đương nhiên bàn bạc với nhà thông gia.
Bà chủ họ Trần : “Ông nhà hỏi thăm , bên ngoài nhiều gia đình cũng như , hại gì … Đừng Thượng Hải, ngay cả tỉnh thành cũng ném b.o.m một vòng , nó ở bên cạnh, chúng mới thể yên tâm, các cũng mới thể yên tâm ?”
Tạ Thư Lan 16 tuổi trốn bình phong thấy hết, cô thuốc phiện là gì, tỉnh thành quán thuốc phiện, là , là quỷ.
Cô một lá “thư tình”, nhờ Hướng Vinh đưa cho chủ họ Trần, hẹn chủ họ Trần gặp mặt cây bạch quả lớn ngoài trấn.
Mấy năm nay hai tuy là vợ chồng cưới, nhưng vẫn tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo cũ, trừ Tạ Thư Lan trèo cây đó, Trần Văn Tảo từng gặp cô.
Trần Văn Tảo vốn định rõ với vị hôn thê nhỏ, năm đó cô còn lớn, tùy tiện từ hôn, một cô gái như cô ở trong trấn còn đường sống nào.
Cho dù gả xa cũng cả đời mang tiếng từ hôn, vì nghĩ một cách.
Nói với cha : “Cô gả cho con là để hầu hạ con, con thích thì cưới cô gì? Cứ theo điều kiện của con mà .”
Lấy quy củ con dâu nhà họ Trần lấy chồng trời, tiên thích vợ dị dạng chân, đó hy vọng vợ tương lai thể học trường kiểu mới.
Bây giờ Tạ Thư Lan 16 tuổi, trở về là thăm bà tổ mẫu sắp chết, cũng là để từ hôn với Tạ Thư Lan.
“Thưa cô Tạ, lúc đó cô còn nhỏ, chắc thể hiểu tại từ hôn, bây giờ với học thức và tầm của cô, hẳn là từ hôn mới lợi cho cả hai chúng .” Trần Văn Tảo thao thao bất tuyệt, “Đời nên tự do, tự do yêu yêu, tự do yêu yêu, tự do phấn đấu cho đại nghĩa trong lòng…”
Tạ Thư Lan gấp đến nỗi dậm chân: “Những điều ! Anh sắp tự do !”
Khi Tạ Thư Lan hiểu chuyện cũng ghét vị hôn phu , mỗi gửi thư đều vẻ cao cao tại thượng, như thể chủ nhà họ Trần là nhân vật ghê gớm gì, yêu cầu yêu cầu nọ.
Nhà họ Tạ quả thực tạo một khuôn mẫu theo yêu cầu của Trần Văn Tảo, đúc cô theo khuôn đó.
khi cô học, đến tỉnh thành trải đời, liền bắt đầu dần dần nghi ngờ Trần Văn Tảo lẽ hề giống như những gì trong thư, “cưới vợ chân nhỏ sợ mất mặt bạn học” mới để cô thả chân học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-nien-ngu/chuong-4-loi-that-long.html.]
Cô đợi Trần Văn Tảo hết, kể cho quyết định của nhà họ Trần là nhốt , cho hút thuốc phiện: “Anh mau chạy !”
Trần Văn Tảo một thoáng hai mắt thất thần, bao giờ ngờ của để khiến “ lời”, tiếc cho hút thuốc phiện.
Tạ Thư Lan sớm nhét đầy một chiếc túi tiền nhỏ đồng hồ vàng, vòng tay vàng và vòng cổ vàng, nhét lòng : “Anh tuyệt đối , họ chuẩn hết đồ , gọi một chiếc thuyền, mau !”
Hai mắt Trần Văn Tảo sáng lên, nhét túi tiền : “Cô cần những thứ hơn .”
Hướng Nam nín thở, bà ngoại lúc chen một câu ngoài lề: “Cậu Ba con vàng bạc châu báu, chính là cái túi đồ đó.”
“A?” Hướng Nam nào còn nhớ Ba gì, càng quan tâm đến vàng bạc châu báu gì, cô vội vàng hỏi, “Trần Văn Tảo ạ?”
Trong trường học hàng năm tuyên truyền phòng chống ma túy, Trần Văn Tảo nếu hủy hoại thì quá thảm!
“Đi .” Bà Hướng , “Anh chỉ , còn hẹn sẽ đến đón chúng .”
Trần Văn Tảo nhảy lên thuyền đó : “ đột ngột rời , cô càng đường lui, bằng các cô theo , trường trung học nữ tỉnh thành , Thượng Hải cũng trường trung học nữ.”
Hai hẹn , đến Thượng Hải sẽ gọi là em, chờ thứ định sẽ thư về nhà, đến lúc đó nhà họ Trần, nhà họ Tạ cũng gì .
Hướng Nam nắm c.h.ặ.t t.a.y bà ngoại, sợ bà ngoại kể câu chuyện thành một nghìn lẻ một đêm, cô đây thích dạo các quán ăn vặt trong thị trấn, bây giờ đối với tất cả các món bánh hoa mai hải đường ven đường đều như thấy: “Sau đó thì ạ?”
Bà Hướng thường xuyên dừng chân, cái cân một chút, cái mua một chút.
Khi về đến cửa sân nhỏ, hai tay xách đầy túi điểm tâm, bà Hướng với các con dâu con trai: “ mua chút điểm tâm, mỗi nhà một túi, chia xong các về .”
Mọi sắc mặt đều , khi Hướng Nam và bà về, họ cãi một trận.
Hướng Nam nghĩa khí ở chống lưng cho , đến bên bàn rót cho và bà ngoại một ly .
Trà màu nâu nhạt, ngọt và cay mát.
Uống một ngụm, cảm thấy cổ họng bao giờ thoải mái như .
Bên cạnh ấm đặt giấy gói bát tiên quả, là ai pha bát tiên quả , trong phòng mỗi đều uống một ly.
Cô út Hướng Chí Anh : “Anh Hai, Ba về thương lượng tiếp , nghĩ kỹ thì liên lạc trực tiếp với em, bên Cả ủy quyền bộ cho em .”
Hướng Chí Quân và Hướng Chí Minh nay đều chờ vợ đấu tranh dũng cảm, ly trong tay còn đặt xuống vội vàng mở miệng.
Hướng Chí Quân : “Mẹ, nhà bán đứt, theo chú Ba , Cả và em út dựa cái gì mà chia tiền? Tiền chúng hai nhà mỗi nhà một nửa!”
Lời khỏi miệng, sắc mặt trong phòng đều chút vi diệu. Đặc biệt là bà vợ của ông Hai, Thẩm Gia Trân, chồng cả đời đều đóng vai con hiếu, đột nhiên khách sáo như ?
Hướng Chí Quân tiếp tục : “Mẹ, cũng con chăm sóc , đến cũng là Gia Bảo động tay, cô chịu , con cần tốn sức, nhưng chú Ba , cứ đến nhà chú Ba .”
Thẩm Gia Trân bỗng sững sờ, bà về phía chồng.
Ông Ba Hướng Chí Minh tiếp lời: “Mẹ, xem , ngoài con ai còn ? Mẹ dọn dẹp hết vàng đó theo con . Con phụng dưỡng , vàng thuộc về con.”
Ông Hai thẳng ông Ba: “Vàng gì?”
Lưỡi của ông Ba cũng phanh : “Mẹ một cái hòm, trong hòm đầy những thỏi vàng nhỏ.”
Hướng Chí Anh nhíu mày, những lời hôm qua khi họ thương lượng hề đến.
Từ Kiều mặt đầy vẻ chán ghét: “Vàng vàng vàng, niệm ba mươi năm, khi cưới dùng vàng lừa , cưới vợ nhất định sẽ lấy một thỏi vàng cho nhẫn vòng cổ, bao nhiêu năm nay, một cọng lông vàng cũng thấy.”
“ thẳng nhé, tiền chia đôi, cũng chia đôi.” Từ Kiều sớm nghĩ kỹ kế hoạch dự phòng, lấy tiền chăm sóc ba tháng, đó đưa đến nhà ông Hai!
Trong cổ họng Thẩm Gia Trân nghẹn ngào ngàn vạn lời, bát tiên theo lưỡi chảy cổ họng, một lúc lâu bà chỉ một câu: “ quan tâm.”
Bà sức , thì tiền cũng cần.
Hộ khẩu của họ chuyển từ lâu , rốt cuộc quan hệ gì với căn nhà ? Cho dù thật sự chia tiền, thì quan hệ gì với bà? Bà thể tiêu bao nhiêu trong một nửa đó?
Sân của ông Hai và ông Ba cháy, chỉ hai em cãi , còn cãi với vợ.
“Tại Hướng Nam đổi sang họ Hướng? Con Tư mày đánh chủ ý gì mày tưởng tao ?”
Hướng Nam ngờ Ba chửi cả cô, thì những lời Ba mặt mợ Ba và những gì nghĩ trong lòng giống !
Cô đợi bảo vệ , bảo vệ : “Chúng con chủ ý gì cả, con thích họ Hướng!”
Bà Hướng cho phép chiến hỏa lan đến cháu ngoại, bà về phòng, bưng một chiếc hộp nhỏ.
Mở mặt , bên trong vàng chỉ một quyển sổ.
“Thằng Ba lúc nhỏ trộm ? Không thỏi vàng, là một chiếc đồng hồ vàng, hai chiếc vòng tay vàng, một chuỗi vòng cổ vàng, chỉ mấy món đồ thôi.” Bà ngoại lấy sổ mở , “Các tự xem .”
Trên giấy ghi từng khoản chi tiêu thêm, chuyện ma chay cưới hỏi, chỉ chi phí ốm đau và học hành.
Khi cuộc sống thực sự thể tiếp tục, bà Hướng mới dùng đến mấy món đồ .
Mấy đứa con dần dần lớn lên, đồ đạc cũng dần dần bán hết.
Ông Ba xem từng bút một, giấc mơ vàng mấy chục năm của ông tan vỡ, đột nhiên gào lên: “Mẹ chúng con phụng dưỡng thì bán đứt căn nhà , bán đứt chúng con quan tâm đến nữa!”
“Được.” Bà Hướng gật đầu, liếc cô con gái út, “Lấy bản thứ hai .”
Hướng Chí Anh lấy bản thỏa thuận thứ hai từ trong cặp tài liệu, vẫn là giấy trắng mực đen.
Ông Ba Hướng nổi giận đùng đùng, thì ruột sớm chuẩn , thấy từ bỏ quyền thừa kế thì cần phụng dưỡng già, lập tức ký tên, ném bút rời .
Người thứ hai tiến lên ký tên là Thẩm Gia Trân.
Bà quan tâm chồng nghĩ gì gì, ký xong tên còn xách theo điểm tâm bà chồng mua, chào bà Hướng: “Mẹ, con ký tên là để tỏ rõ lòng , tiền hàng tháng chúng con vẫn sẽ đưa, tiền thuê giúp việc chúng vẫn chia đều.”
Ngày thường những lời căn bản đến lượt bà , chồng . Thẩm Gia Trân cũng vẫn luôn cảm thấy chồng là một con , là một đàn ông .
lúc ông Hai Hướng : “ ký, vàng vốn dĩ , nhưng bán đứt nhà tiền, thằng Ba từ bỏ, từ bỏ, theo chúng con , Gia Bảo chăm sóc .”
Thẩm Gia Trân lạnh, xách túi da khỏi sân.
Bà cứ ngỡ bao nhiêu năm vất vả của , chồng đều , đều cảm kích, hôm nay mới hiểu, , nhưng để trong lòng, cảm thấy đó là việc bà nên .
Người già, con trai, hai đứa cháu trai… cuộc đời thấy đầu, thấy đầu.
Hướng Chí Quân thấy vợ , chuyện xong, đuổi theo ngoài, đường cũng cảm thấy kỳ lạ, hôm nay lưỡi cứ lời?
Trong phòng chỉ còn ba thế hệ phụ nữ nhà họ Hướng, Hướng Chí Anh đồng hồ: “Mẹ, con tối nay vé máy bay, con thu dọn đồ đạc một chút, lát nữa chúng ngoài ăn trưa.”
Bà Hướng gật đầu, , Hướng Nam liền đến gần bà ngoại: “Sau đó thì ạ?” Xin bà ngoại một kể hết câu chuyện !
Bà Hướng với cô: “Con đây.”
Vẻ mặt bí ẩn, Hướng Nam nuốt một ngụm nước bọt, bà ngoại sẽ thật sự vàng chứ?