3
Nhiếp Chính Vương dẫn binh vây quét tông môn, lý do là Ngọc Hành Tông bất kính với thần nữ.
"Ninh Nhi là thiên mệnh thần nữ, lũ nghèo hèn các ngươi  dám ép nàng  ăn rễ cỏ vỏ cây!"
Tam sư  sốt ruột, chỉ  Khương Ninh: "Sau khi ngươi đến tông môn, chúng   bao giờ bạc đãi ngươi. Còn  ngây  đó  gì, mau  gì  chứ!"
Khương Ninh rưng rưng như  , ngước mắt  Nhiếp Chính Vương: "Bọn họ  chỉ cho  ăn đồ bẩn thỉu, mà còn để đàn ông chữa trị cho , suýt nữa  hỏng sự trong sạch của ."
Nhiếp Chính Vương nổi giận phất tay, mấy vạn binh lính đồng loạt tiến lên, vây kín tông môn  một kẽ hở.
Đó là một trận chiến thảm khốc.
Người quét nhà buông chổi,  nấu bếp cởi tạp dề, ngay cả A Hoàng giữ cổng cũng cắn chặt ống quần kẻ địch  buông.
Một trăm linh sáu  của tông môn, đồng lòng xuất chiến, đối đầu với vạn quân.
Nhị sư   đánh lén, một thanh trường kiếm đ.â.m từ  lưng xuyên   ngực.
Cậu  phun  một ngụm m.á.u tươi, trở tay g.i.ế.c c.h.ế.t kẻ đánh lén,  chống kiếm lê từng bước đến  mặt Khương Ninh.
Từ lúc gặp ,    hỏi một lời nào, chỉ đến khi hấp hối mới đưa tay về phía nàng : "Trả tín vật cho ."
    lấy   vòng ngọc, Nhiếp Chính Vương   tay gọn lẹ c.h.é.m bay đầu .
Cái đầu lăn lông lốc hai vòng,   đám lính xông lên giẫm nát.
Ta  thấy giọng Khương Ninh đầy vẻ chế giễu.
"Tín vật gì chứ, chẳng qua chỉ là lộ phí về kinh của  thôi mà."
"Chỉ ngươi thôi mà cũng xứng  quan hệ với  ?"
Khi màn đêm buông xuống, cả tông môn chỉ còn   và sư phụ.
Sư phụ   đẫm máu, mắt thấy sắp gục ngã,  lao tới cõng  lên.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Vạn mũi tên cùng b.ắ.n tới,  vung kiếm chống đỡ, nhưng cuối cùng sức cùng lực kiệt,  Nhiếp Chính Vương một mũi tên b.ắ.n xuyên sọ.
Máu tươi của  b.ắ.n lên mặt Khương Ninh, nàng  kêu "bẩn",  lập tức rúc  lòng Nhiếp Chính Vương.
Giẫm lên t.h.i t.h.ể của cả môn phái, nàng  vẫn còn tâm trạng nũng nịu: "Chết nhiều  quá, Ninh Nhi sợ lắm."
Nhiếp Chính Vương dịu dàng dỗ dành: "Đừng sợ, những kẻ bắt nạt nàng, đều c.h.ế.t  đáng tiếc."
 chúng  bắt nạt nàng  bao giờ, rõ ràng là chúng   cứu nàng  mà.
4
Giờ đây, Khương Ninh đang ấm ức  với  rằng nàng  ăn chay.
Ta   bỏ , lúc trở về, A Hoàng vẫy đuôi lia lịa chạy theo .
A Hoàng ngửi thấy mùi canh gà  đất, vui vẻ l.i.ế.m lấy l.i.ế.m để.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-menh-than-nu/chuong-2.html.]
Khương Ninh  hai tay trống trơn của , ý tứ nhắc nhở: "Tỷ tỷ,  đói quá."
Ta tiện tay bóc một miếng vỏ cây ném cho nàng : "Ăn ."
Khương Ninh  dám tin: "Ngươi... ngươi bắt  ăn cái ?"
"Muốn ăn rễ cỏ cũng , tự  mà đào."
Nàng  tức đến tay cũng run lên, giọng càng thêm chói tai: "Ta là thiên mệnh thần nữ,   thể ăn thứ dơ bẩn ?"
"Chát."
Ta tát một cái  mặt nàng ,  bóp cằm nhét thẳng vỏ cây  miệng.
Khương Ninh  bịt miệng,    lời nào, chỉ  thể phát  tiếng "ư ư".
Ta mặc kệ nàng , lục  gầm giường  một con d.a.o găm loang lổ vết máu, áp sống d.a.o lên má nàng, vỗ mạnh mấy cái.
"Thần nữ thì  chứ, chẳng  cũng rơi  tay   ."
Ta dùng dây thừng trói nàng  , chuẩn  đưa xuống núi.
Vừa mới thắt nút xong, cánh cửa đang khóa bỗng  đẩy ,  và nhị sư   bước    trân trối.
Nhị sư   Khương Ninh   trói chặt, mày chau .
Ta thầm kêu "thôi ", sợ   đem chuyện   cho sư phụ , lát nữa  hỏng việc của .
Khương Ninh như vớ  cọng rơm cứu mạng, điên cuồng giãy giụa,  ngừng kêu ư ử.
Nhị sư  dừng   mặt nàng , cúi  xuống, từ từ rút miếng vỏ cây trong miệng nàng .
Khương Ninh nước mắt giàn giụa: "Cứu , nàng   hại !"
"Ngươi sai ." Nhị sư  bỗng mỉm , rút từ trong n.g.ự.c áo  ba cây kim bạc: "Không chỉ nàng , mà còn  cả  nữa."
"Muốn  đ.â.m kim   nào?" Nhị sư  chĩa kim  mắt nàng : "Đây?"
Rồi  di chuyển kim bạc đến thái dương của nàng: "Hay là đây?"
Khương Ninh kinh hãi   ,   run rẩy.
 lúc , cửa  một  nữa  đẩy .
Bên ngoài là đông đủ các sư  sư .
Vẻ vui mừng  hiện lên  mặt Khương Ninh, nàng  vội vàng cầu cứu bọn họ.
"Cứu  với! Bọn họ... bọn họ  hại !"
"Ngươi  sai nữa ." Sư  ôm d.a.o găm, sư  vung roi dài, từng bước tiến về phía nàng .
"Không chỉ bọn họ, mà còn  cả chúng  nữa."