Thiên Kim Trở Về - 68.

Cập nhật lúc: 2025-02-13 09:57:48
Lượt xem: 16

Giang Nhiễm Nhiễm hít sâu một hơi.

 

Chưa nói đến việc một người cao ngạo như Đường Thu tại sao lại chủ động xin lỗi Giang Niệm – một cô gái lớn lên ở vùng quê, điều cô ta không thể hiểu là tại sao Giang Niệm – người luôn nhớ lâu thù hận – lại sẵn sàng tha thứ và cho phép Đường Thu quay lại.

 

Thực ra, Giang Niệm luôn biết rõ rằng Đường Thu chỉ là con d.a.o mà Giang Nhiễm Nhiễm lợi dụng.

 

Việc bị buộc rời khỏi trường, bị cộng đồng mạng chế giễu và phải suy ngẫm ở nhà suốt cả tuần, đó cũng coi như là hình phạt đủ rồi.

 

So với việc bị người khác lợi dụng, Đường Thu bị xem như một công cụ, còn Giang Nhiễm Nhiễm thì lợi dụng người khác mà lại đóng giả làm một bông hoa trắng trong, thật sự độc ác hơn nhiều.

 

“Thu, cậu vừa nói rằng trong buổi tiệc sinh nhật ông cụ Tống, Giang Nhiễm Nhiễm và mẹ cô ta suýt nữa bị đuổi khỏi buổi tiệc. Chuyện đó là sao vậy?”

 

Có người hỏi.

 

Toàn thân Giang Nhiễm Nhiễm lạnh toát, mồ hôi chảy ròng ròng sau lưng.

 

Bị vạch mặt vì cố tình vu khống ông cụ Tống và bị chiếu lên đoạn video giám sát là một sự việc quá mất mặt. Nếu Đường Thu nói ra chuyện này trước mặt mọi người, cô ta sẽ không còn mặt mũi nào để tiếp tục ở lại trường!

 

“Không phải như thế đâu, là Đường Thu đang thù ghét tôi nên cố tình bôi nhọ tôi thôi…” Giang Nhiễm Nhiễm cố gắng bào chữa, giọng yếu ớt.

 

Nhưng may mắn làm sao, ngay lúc đó, bảo vệ trường đến mở cửa tòa nhà.

 

Sự chú ý của đám đông lập tức bị thu hút, tất cả đều vội vàng giục bảo vệ mở cửa.

 

Nhiều người bắt đầu than phiền.

 

“Bác bảo vệ, hôm nay sao lại thế này, mở cửa muộn quá!”

 

“Đúng rồi, bọn cháu đến từ 7h30 mà phải đứng ngoài gần nửa tiếng rồi.”

 

“Bác không thể lười như vậy được đâu, lần sau mà thế nữa bọn cháu sẽ phản ánh đấy!”

 

Tiếng nói xôn xao vang lên, lấn át cả không gian.

 

Giang Nhiễm Nhiễm lập tức thở phào nhẹ nhõm.

 

“Các cháu đừng vội, bác đã đến mở cửa rồi đây.” Bác bảo vệ vừa nói vừa mở khóa cửa.

 

Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, cảnh tượng bên trong tòa nhà khiến tất cả học sinh khối 12 đứng bên ngoài đều sửng sốt đến há hốc miệng.

 

Một loạt tiếng hít thở dồn dập và tiếng trầm trồ kinh ngạc vang lên.

 

Trời ơi!

 

Đây là gì vậy?!

 

Rèm cửa tối màu của hành lang vẫn chưa mở, nên bên trong tòa nhà hoàn toàn tối đen. Tuy nhiên, ngay trước mắt họ là một biển hoa tuyệt đẹp!

 

Vô số bông hoa đen tuyền lạnh lùng, thanh cao trải dài trên mặt đất, tạo thành lối đi giữa hai bên hành lang, men theo cầu thang dẫn lên cao.

 

Những bông hoa không thể đếm xuể, có lẽ lên đến hàng nghìn. Nếu còn cả trên tầng, thì có thể đến hàng vạn bông!

 

Mỗi bông hoa, với nhụy hoa màu vàng sáng lấp lánh như những chú đom đóm, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, tạo nên một cảnh tượng lung linh như bầu trời sao huyền ảo.

 

Hương thơm lạnh lẽo, cao quý của loài hoa tràn ngập, khiến người ta có cảm giác như lạc vào xứ sở thần tiên trong rừng sâu, đẹp đến mức phải dụi mắt, không tin nổi vào thực tại.

 

“Ôi trời… đây là mơ sao?”

 

“Tôi sắp ngất mất, đây chẳng phải là loài hoa Dạ Huỳnh huyền thoại mà người bình thường cả đời khó có thể thấy nổi sao?”

 

“Nghe nói đây là loài hoa đắt nhất thế giới, giá mỗi bông lên đến vài nghìn đô. Mua số lượng lớn cũng phải cả ngàn đô một bông.”

 

“Mỗi bông ít nhất phải vài nghìn đô? Vậy biển hoa này trị giá bao nhiêu đây? Rốt cuộc vị đại gia nào đã chuẩn bị cảnh tượng này cho tòa nhà chúng ta vậy?!”

 

Trước mắt cô là một thảm hoa bạt ngàn, ánh vàng lấp lánh như được phủ kín bởi một lớp vàng ròng, tạo nên một cảnh tượng tuyệt đẹp như trong mơ.

 

Không ai biết chính xác những gì đang xảy ra, mọi người chỉ có thể đứng nhìn mà không thể hiểu được điều gì đang thực sự diễn ra.

 

Thậm chí chẳng ai dám bước vào tòa nhà, sợ làm hỏng khung cảnh thần tiên trước mắt. Cũng e rằng nếu lỡ dẫm lên một bông hoa, tiền đền bù có khi cả đời cũng không trả nổi.

 

Ngay lúc đó, chỉ có Giang Nhiễm Nhiễm hít một hơi, lấy tay che miệng, reo lên một cách vui sướng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

 

“Trời ơi, chẳng lẽ đây là món quà đính hôn anh Văn Cảnh chuẩn bị cho em sao?”

 

Mọi người mới để ý rằng Tống Văn Cảnh cũng đã có mặt từ lúc nào.

 

Sau hai ngày không gặp, trông Tống Văn Cảnh phờ phạc đi nhiều. Cà vạt đồng phục thì lỏng lẻo, quầng mắt đen kịt, trông rõ mệt mỏi.

 

Giang Nhiễm Nhiễm phấn khởi vô cùng, lao đến ôm chặt lấy cánh tay anh, làm nũng: “Anh Văn Cảnh, em biết mà, anh luôn đối xử với em tốt nhất.”

 

“Hôm qua em nói với anh rằng cô Mộng Vi nhà họ Kỷ đã được tặng một bó hoa Dạ Huỳnh trị giá đến cả triệu, trong khi em chưa từng thấy loài hoa này ngoài đời.”

 

“Hôm nay, anh đã chuẩn bị cả một biển hoa này cho em – anh Văn Cảnh ơi, sao anh lại tốt với em thế này. Biển hoa này đẹp quá, em cảm động muốn khóc luôn rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/68.html.]

 

Vừa nói, cô ta vừa ôm chặt lấy Tống Văn Cảnh như sắp bật khóc vì xúc động.

 

Thực tế, Tống Văn Cảnh vẫn đang ngơ ngác.

 

Từ lúc biết tin Giang Nhiễm Nhiễm mang thai, anh đã bị ông nội phạt quỳ suốt hai ngày, cũng hai đêm rồi anh không được ngủ ngon giấc.

 

Đừng nói đến chuyện nghe Giang Nhiễm Nhiễm kể về hoa Dạ Huỳnh hôm qua, mấy ngày qua cô ta có nói gì anh đều chẳng nghe lọt.

 

Đầu óc anh chỉ toàn là hai chữ: Tiêu rồi.

 

Làm sao Giang Nhiễm Nhiễm lại có thai được, rõ ràng lần nào anh cũng có biện pháp.

 

Trước khi gặp Giang Niệm, anh thực sự rất thích Giang Nhiễm Nhiễm và muốn đính hôn với cô ấy.

 

Nhưng kể từ khi gặp Giang Niệm, mọi người xung quanh dường như đều mờ nhạt hẳn. Cô gái ấy lạnh lùng, cuốn hút đến lạ thường. Dù chỉ là ánh mắt hờ hững lướt qua, cũng đủ khiến tim anh đập loạn nhịp.

 

Nhưng bây giờ, Giang Nhiễm Nhiễm đã có thai. Dù bỏ đứa trẻ, ông nội vẫn chỉ định anh phải lấy cô ta. Điều này có nghĩa là anh và Giang Niệm thật sự không còn chút khả năng nào.

 

Tống Văn Cảnh cảm thấy đau khổ, như thể nghẹt thở.

 

Rõ ràng trước đây, anh có thể danh chính ngôn thuận ở bên Giang Niệm, vậy mà giờ đây lại trở thành người không thể với tới cô nhất.

 

Vừa lúc đó, thấy Giang Niệm liếc mắt qua, anh chợt rùng mình. Như sợ cô hiểu lầm, anh vội đẩy Giang Nhiễm Nhiễm ra: “Đây không phải là do anh…”

 

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Giang Nhiễm Nhiễm đã đưa tay bịt miệng anh, làm vẻ thẹn thùng: “Anh Văn Cảnh, anh không cần phải phủ nhận, em biết là anh muốn bù đắp cho em nên mới làm tất cả điều này, em hiểu mà.”

 

Những người xung quanh, đặc biệt là học sinh lớp 36, đều không khỏi trợn mắt, quay đi nơi khác.

 

Một số người lẩm bẩm: “Tình tứ gì ở đây, giữa chốn đông người mà cứ ôm ấp không biết xấu hổ, sao không về nhà mà ôm nhau?”

 

Dù ngoài miệng làu bàu thế, nhưng thật lòng mà nói, có cô gái nào không mơ ước bạn trai sẽ chuẩn bị một món quà thế này chứ?

 

Nếu có người tặng hoa cho họ, chắc họ còn xúc động hơn cả Giang Nhiễm Nhiễm.

 

Nhưng đó là điều không thể.

 

Biển hoa này có lẽ tiêu tốn đến hàng triệu đô.

 

Nếu không sinh ra trong gia đình hào môn, người bình thường đến mua một bông hoa cũng khó, huống chi là cả một biển hoa lộng lẫy thế này.

 

Không ít nữ sinh nhìn Giang Nhiễm Nhiễm đầy ngưỡng mộ, khiến lòng tự mãn của cô ta được thỏa mãn tối đa.

 

Cô ta không nhịn được mà đưa ánh mắt kiêu ngạo của người chiến thắng nhìn về phía Giang Niệm, khoe khoang một cách rõ ràng.

 

Giang Niệm thì chẳng buồn để ý.

 

Nhưng những người xung quanh Giang Niệm lại không chịu nổi và lần lượt lên tiếng bảo vệ cô.

 

“Tôi thấy nhà họ Tống đúng là mù rồi. Bỏ qua một người tốt như Niệm tỷ, lại chọn đưa Giang Nhiễm Nhiễm - một kẻ tâm cơ - vào nhà.”

 

“Đúng đấy, có gì đâu mà khoe khoang? Chỉ là Tống Văn Cảnh thôi mà. Được làm người thừa kế nhà họ Tống thì sao chứ? Niệm tỷ chúng ta còn chẳng thèm nhìn hắn nữa.”

 

“Có ai nghĩ giống tôi không? Mấy bông hoa này Tống Văn Cảnh chắc chắn không mua nổi. Nhà họ Tống mỗi tháng cho hắn cùng lắm vài triệu tiền tiêu vặt thôi, lấy đâu ra mà mua nhiều thế?”

 

Lại có người an ủi Giang Niệm: “Chỉ là mấy bông hoa thôi mà, Niệm tỷ đừng để tâm. Dù gì chúng ta cũng chẳng phải tốn một xu mà được chiêm ngưỡng một cảnh tượng lãng mạn thế này.”

 

Mọi người lần lượt lên tiếng.

 

Giang Niệm chỉ nhàn nhạt đáp lại một tiếng, ngẩng lên nhìn Giang Nhiễm Nhiễm: “Khoe đủ chưa? Chúng ta vào trong được chưa?”

 

Giang Nhiễm Nhiễm liền nghĩ rằng Giang Niệm đang ghen tị với mình, lập tức khoe mẽ: “À đúng rồi, mọi người mau vào đi, nhưng nhớ cẩn thận một chút, đừng giẫm lên hoa đấy.”

 

“Mấy bông hoa này em còn muốn mang về nhà. Nếu lỡ ai không cẩn thận giẫm nát vài bông, thì cũng phải bồi thường ngang với học phí một năm của trường Anh Trung đấy.”

 

Nghĩ nhiều như vậy thì sao không bảo người ta đừng bày hoa ra ở tòa nhà học?

 

Mang hoa bày ra cho thiên hạ chiêm ngưỡng, đã khoe khoang đủ rồi lại còn lo bị giẫm lên, còn nói muốn đem hoa về nhà, đúng là keo kiệt hết sức.

 

Mọi người bực bội trong lòng nhưng đành chịu.

 

Ai bảo đó là hoa tặng Giang Nhiễm Nhiễm chứ, lại còn đắt đỏ như vậy, nên ai cũng cẩn thận bước lên cầu thang.

 

Hoa quả nhiên dẫn lối lên tầng trên.

 

Nhưng đến khi lên đến nơi, bỗng có người đi trước la lên:

 

“Chết tiệt, có gì đó sai sai! Sao hoa không dẫn đến lớp đặc biệt mà lại hướng về lớp 36 thế này?”

 

Gì cơ?

 

Hoa không dẫn đến lớp đặc biệt mà dẫn về lớp 36?

 

Loading...