Thiên Kim Trở Về - 166.
Cập nhật lúc: 2025-06-24 08:09:37
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
So với việc bị ông cụ Tần phát hiện chân tướng, Nhiễm Nhiễm bị bắt đến đồn cảnh sát đều trở thành chuyện nhỏ.
Nếu ông cụ Tần biết nhà họ Giang bọn họ là dựa vào một chiếc bông tai nhặt được, mạo nhận công lao là ân nhân cứu mạng của nhà họ Tần, nhà họ Giang bọn họ mới thật sự là xong đời!
"Tôi xem ai dám động vào!"
Ông cụ Tần nặng nề gõ cây gậy chống xuống đất.
Dưới khí thế uy nghiêm này, toàn trường không khỏi im bặt.
Tần Vị đè nén tâm tình kích động, hít sâu một hơi nhìn về phía Giang Niệm: "Cô bé, cô nói là ba tháng trước ở Giang Thành làm mất một chiếc bông tai, là mất như thế nào?"
Giang Niệm nhớ lại, suy nghĩ một chút.
"Hẳn là có một ngày buổi tối đi ngang qua bờ sông, cứu một đứa bé rơi xuống nước. Đợi sau khi tôi lên bờ rời đi, liền phát hiện bông tai bị rơi mất một chiếc."
Kết hợp với những lời Giang Nhiễm Nhiễm và ông cụ Tần vừa nói.
Giang Nhiễm Nhiễm nói, bản thân là ân nhân cứu mạng của thiếu gia nhỏ nhà họ Tần. Ông cụ Tần nói, ân cứu mạng này ông ấy đã trả xong rồi, hơn nữa còn muốn trả lại chiếc bông tai này cho Giang Nhiễm Nhiễm.
Giang Niệm suy nghĩ một chút, liền đại khái biết là chuyện gì xảy ra.
Ngay cả cô cũng cảm thấy thật khó tin, nheo mắt lại.
"Giang Nhiễm Nhiễm, không phải là chiếc bông tai còn lại của tôi rơi ở nhà họ Giang, bị các người nhặt được. Các người cầm chiếc bông tai tôi làm mất, đến nhà họ Tần chứ?"
Giang Niệm phản ứng quá nhanh, trong nháy mắt liền suy luận ra chân tướng của sự việc, nói ra.
Toàn trường chấn động.
Cho nên, Giang Nhiễm Nhiễm vừa rồi luôn miệng nói mình có ân cứu mạng đối với nhà họ Tần.
Ân cứu mạng này căn bản là hư vô, là cô ta dựa vào một chiếc bông tai mạo nhận sao?
Nhớ lại những lời mà đứa bé Tinh Lễ kia đã nói hôm đó, lần này, ông cụ Tần để cẩn thận, tiến lên một bước xác nhận: "... Cô bé, cô có thể vén tóc lên, để tôi xem tai trái của cô được không?"
Giang Niệm hơi nhíu mày, không biết ông cụ Tần muốn làm gì.
Nhưng vẫn thuận tay dùng ngón tay thon dài trắng nõn vén tóc lên.
Chỉ thấy, trên tai trái của cô gái trước đó bị tóc che khuất, rõ ràng có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ!
Ầm một tiếng.
Khi nhìn thấy nốt ruồi màu đỏ trên tai Giang Niệm, thân thể Giang Nhiễm Nhiễm chấn động tại chỗ, cả người không thể tin được ngã ngồi trên đất.
Sao có thể như vậy được?
Người cứu thiếu gia nhỏ nhà họ Tần hôm đó, vậy mà lại là Giang Niệm?!
Nói cách khác, cô ta dương dương tự đắc nhiều ngày như vậy, cho rằng mình may mắn nhặt được chiếc bông tai này, trở thành ân nhân cứu mạng của nhà họ Tần, được nhà họ Tần che chở, trên thực tế chỉ là được ké ánh hào quang của Giang Niệm?
"Tốt tốt tốt... Trước đó Tinh Lễ nói, chị gái cứu thằng bé có một nốt ruồi nhỏ màu đỏ ở tai trái, chúng ta còn đều cho rằng đứa bé này nhớ nhầm. Thì ra chân tướng lại là như vậy."
"Nhà họ Giang, các người thật to gan!"
"Lại dám cầm đồ của người khác, đến nhà họ Tần tôi mạo nhận công lao là ân nhân cứu mạng, còn để nhà họ Tần tôi làm này làm kia cho các người!"
Ông cụ Tần bị tức đến mức tay run rẩy, gần như không thể kiềm chế được cơn giận.
Mọi người đều là vẻ mặt hóng hớt.
Chỉ có thể nói một câu nhà họ Giang trâu bò.
Đây chính là trong truyền thuyết phú quý hiểm trung cầu sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/166.html.]
Nếu không phải người cứu người là Giang Niệm, nếu hôm nay ông cụ Tần không đến, vậy thì công lao này thật sự sẽ bị Giang Nhiễm Nhiễm nhận lấy, nhà họ Tần căn bản không có cách nào biết được chân tướng. Cho dù nhà họ Tần sau này sẽ không giúp nhà họ Giang làm gì nữa, cũng sẽ vì ân tình này, mà che chở cho nhà họ Giang.
Giang Thịnh và Trần Phú Lan bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn: “Ông Tần, không phải như vậy, ông nghe chúng tôi giải thích..."
"Còn có gì mà giải thích!" Ông cụ Tần cười lạnh nói.
"Tôi đã nói mà một đôi cha mẹ ích kỷ tham lam, nhân phẩm thấp kém, làm sao có thể nuôi dạy ra được đứa con gái nhảy sông xả thân cứu người, bây giờ mới coi như là hoàn toàn hiểu rõ."
"Mấy vị cảnh sát, các người có thể đưa người đi rồi."
"Tôi thấy, không chỉ Giang Nhiễm Nhiễm này cần phải điều tra. Toàn bộ nhà họ Giang, đều phải điều tra kỹ càng!"
Đây là không chỉ muốn đưa Giang Nhiễm Nhiễm vào tù, còn muốn làm cho nhà họ Giang sụp đổ sao?
"Ông Tần, ông Tần đừng mà!"
Trần Phú Lan không màng đến mặt mũi gì nữa, trước mặt nhiều người như vậy liền quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết nói: "Đều là tôi bày mưu cho con gái, nó là một đứa trẻ thì biết cái gì chứ."
"Hơn nữa, hơn nữa nhà họ Giang chúng tôi, cho dù thế nào cũng là nhà của Giang Niệm."
"Giang Niệm nó đã cứu cháu trai của ông, lại cứu mạng của ông. Cho dù là ông xem trọng con bé, cũng hãy tha cho nhà họ Giang chúng tôi một con đường sống đi!"
Giang Thịnh rốt cuộc không nhịn được nữa, xông lên liền cho Trần Phú Lan và Giang Nhiễm Nhiễm mỗi người một bạt tai, mặt của hai mẹ con lập tức sưng lên.
Cũng khổ sở cầu xin nói: "Ông Tần, ông đại nhân đại lượng, vợ và con gái tôi làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, tôi về nhà nhất định sẽ dạy dỗ bọn họ thật tốt!"
"Tuy rằng người cứu người không phải là Nhiễm Nhiễm, nhưng Giang Niệm cũng là con gái của tôi mà!"
Giang Thịnh quay đầu lại lập tức lấy lòng nhìn về phía Giang Niệm, giọng nói hèn mọn gấp gáp: "Niệm Niệm, coi như cha cầu xin con, con mau thay cha nói vài lời tốt đẹp với ông Tần đi!"
Tần Vị nhíu mày.
Tuy nói cô bé và nhà họ Giang đã cắt đứt quan hệ, nhưng cô bé và Giang Thịnh dù sao vẫn là cha con ruột, ông ấy cũng phải suy xét đến tầng quan hệ này.
Vạn nhất đứa trẻ này đối với cha mình còn có tình cảm gì...
Liền thấy cô gái mở miệng, dứt khoát chỉ phun ra một chữ: "Cút."
Thật sảng khoái!
Những người ngoài như bọn họ nghe thấy Niệm tỷ nói như vậy, đều cảm thấy sảng khoái.
Cả nhà rác rưởi ích kỷ, tham lam không có giới hạn này, không có việc gì thì vứt bỏ Niệm tỷ như vứt giày rách, có việc liền bắt đầu cầu xin Niệm tỷ giúp đỡ, mau cút đi cho khuất mắt!
Ông cụ Tần tử yên tâm.
Ra hiệu bằng ánh mắt, mấy cảnh sát lập tức kéo Giang Nhiễm Nhiễm và Trần Kiều đi ra ngoài hội trường.
"Không! Tôi không muốn đến đồn cảnh sát, cha, mẹ, hai người cứu con với!"
Giang Nhiễm Nhiễm vừa khóc vừa la, xé gan xé phổi.
Trần Phú Lan và Giang Thịnh lảo đảo đuổi theo.
Một màn này, thật sự là náo nhiệt vô cùng.
Ông cụ Tần tiến lên, nói với Giang Niệm: "Cô bé, ông về trước làm chút giao phó, hôm nay trường hợp này cũng không tiện nói chuyện."
"Cô bé cho ông Tần số điện thoại, ngày mai ông lại liên lạc với cô bé, được không?"
Giang Niệm thật ra không cảm thấy đây là ân cứu mạng gì cần phải đặc biệt cảm ơn.
Nhưng ông cụ Tần kiên trì, cô cũng không tiện từ chối ý tốt của ông ấy.
Liền tìm một tờ giấy viết số điện thoại của mình xuống.