Thiên Kim Trở Về - 163.
Cập nhật lúc: 2025-06-24 08:08:18
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu Trần Kiều thật sự bị đưa đến đồn cảnh sát, nhất định sẽ khai ra cô ta.
May mà cô ta đã có chuẩn bị từ trước!
Giang Nhiễm Nhiễm đã rút kinh nghiệm từ lần bán đấu giá từ thiện, mua chuộc nhân viên để lại ghi chép chuyển khoản, bị vạch trần trước mặt mọi người.
Cho nên trước đó Trần Kiều đến phòng chờ tìm cô ta đòi tiền, cô ta mới cố ý giả vờ không kiên nhẫn, kéo dài không cho.
Chuyện lần này, cô ta và Trần Kiều chỉ có giao dịch bằng miệng.
Cô ta đồng ý cho Trần Kiều một trăm triệu để cô ta làm việc. Mà lần này cô ta cẩn thận đến mức, không chỉ không để lại bất kỳ ghi chép trò chuyện nào, mà còn không rút tiền mặt hay chuyển khoản cho Trần Kiều.
Cô ta đã sớm nghĩ kỹ, cho dù sự việc có bại lộ, thì cũng chỉ có Trần Kiều bị bắt.
Cho dù Trần Kiều có nói với cảnh sát là cô ta sai khiến, cũng không có bất kỳ bằng chứng nào, càng không thể điều tra ra cô ta.
Cho nên cô ta mới không kiêng dè gì cả.
"Được rồi, nếu các người đã nhận ra đây là Trần Kiều rồi, tôi có thể đi được chưa?"
Vẻ mặ Giang Nhiễm Nhiễm t tủi thân: "Rõ ràng là Đường Thu trước đây ở trong lớp kiêu căng hống hách như vậy, đắc tội với người khác, người ta muốn trả thù cô ta."
"Chị còn nói gì mà người có quan hệ lợi ích trực tiếp nhất, trực tiếp nghi ngờ đến tôi, không cho tôi đi."
"Ý cô là, cô không có bất kỳ quan hệ gì với chuyện này?" Ánh mắt Giang Niệm lạnh lùng quét về phía Giang Nhiễm Nhiễm.
Nếu cô không nhớ nhầm, Trần Kiều là một trong số ít học sinh nghèo được tuyển thẳng vào lớp đặc biệt.
Cắt đứt dây đàn của Đường Thu chỉ có một tác dụng duy nhất, chính là hủy hoại buổi biểu diễn hôm nay của cô ấy.
Một học sinh nghèo, sao lại vô duyên vô cớ, đối đầu với thiên kim tiểu thư nhà giàu như Đường Thu chứ?
"Cô nói bậy! Tôi căn bản chưa từng đắc tội với Trần Kiều đó, thậm chí tôi còn chưa từng nói chuyện với cô ta, cô ta tại sao lại vô duyên vô cớ đối xử với tôi như vậy?"
Đường Thu nhìn Giang Nhiễm Nhiễm với vẻ mặt tức giận.
"Vậy thì làm sao tôi biết." Giang Nhiễm Nhiễm tủi thân nói: "Đường đại tiểu thư trước đây cao cao tại thượng như vậy, không phải là coi thường người nghèo nhất sao?"
"Không chừng trước đây ánh mắt hay lời nói nào đó của cậu, làm tổn thương lòng tự trọng của người ta, bị người ta ghi hận rồi."
"Cậu..."
Đường Thu cắn môi, lại không thể phủ nhận.
Dù sao thì trước đây, tính cách của cô ấy đúng là rất kiêu ngạo.
"Đi thôi cha mẹ, nghe nói ông Tần đang ở bên ngoài nói chuyện với giáo sư Hồ Nham, chúng ta mau đi chào hỏi một tiếng."
Cũng coi như là làm quen với giáo sư Hồ Nham.
Giang Nhiễm Nhiễm khoác tay Giang Thịnh và Trần Phú Lan chuẩn bị rời đi.
Giây tiếp theo, không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện một bóng người.
"Giang Nhiễm Nhiễm, sao cậu có thể đẩy hết mọi chuyện lên người tôi như vậy?"
Mọi người cả kinh.
Nhìn rõ người đến, vậy mà lại là Trần Kiều.
Trần Kiều trước mặt, sắc mặt trắng bệch, cắn chặt môi.
Trên người mặc đồng phục của Anh Trung, chiếc áo sơ mi đó đã có chút ố vàng vì giặt quá nhiều lần.
"Cô chính là Trần Kiều?" Cảnh sát ngẩn ra, không ngờ người lại tự mình chạy đến đây: "Lời cô nói là có ý gì?"
Tối nay, Trần Kiều vẫn luôn không rời khỏi trung tâm triển lãm.
Cô ta đợi Giang Nhiễm Nhiễm thi đấu xong, để hỏi cô ta lấy tiền.
Nhưng cô ta không ngờ, Giang Niệm lại báo cảnh sát, còn nhanh chóng khôi phục lại camera giám sát đã bị hủy, thậm chí còn nhận ra ngay cô ta đang che kín mít.
Cô ta càng không ngờ, cây đàn Cello của Đường Thu, lại có giá trị cả tỷ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/163.html.]
Lúc đó, đầu óc cô ta liền nổ tung.
Toàn thân không ngừng run rẩy, biết mình xong đời rồi.
Thế nhưng, Giang Nhiễm Nhiễm lại gạt mình ra sạch sẽ, giống như cô ta hoàn toàn không biết gì vậy.
Cô ta đã trở thành công cụ bị lợi dụng triệt để, bây giờ tiền phẫu thuật cho mẹ không lấy được, còn phạm phải trọng tội có thể phải ngồi tù.
"Chú cảnh sát, cháu tự thú. Đúng là cháu đã thừa dịp bạn học Đường Thu không có ở đó, đến phòng đàn cắt đứt dây đàn của cô ấy." Sắc mặt Trần Kiều trắng bệch, mở miệng.
"Nhưng chuyện này, là Giang Nhiễm Nhiễm sai khiến cháu làm. Cô ta nói chỉ cần cháu thay cô ta làm chuyện này, cô ta sẽ cho cháu một trăm triệu làm phí phẫu thuật cho mẹ cháu."
"Cháu biết nhà Đường Thu có tiền, nhưng cháu thật sự không biết, cây đàn Cello đó lại đắt như vậy. Cháu cứ nghĩ, nhiều nhất cũng chỉ mấy chục triệu..."
"Cháu chỉ muốn nhanh chóng lấy được tiền, để mẹ cháu phẫu thuật, bệnh của bà ấy đã không thể kéo dài thêm được nữa rồi. Đường Thu, xin lỗi, thật sự rất xin lỗi."
Trong nhận thức của người nghèo, đàn Cello mấy chục triệu đã là rất đắt rồi.
Nếu sớm biết cây đàn đó đắt như vậy, Trần Kiều dù có muốn kiếm tiền cho mẹ đến đâu, cũng căn bản không dám làm chuyện này.
Là Giang Nhiễm Nhiễm sai khiến?
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
Trần Phú Lan trợn to mắt, mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy bà ta xông lên cho Trần Kiều một bạt tai thật mạnh: "Con ranh này có phải điên rồi không, lại dám ngậm m.á.u phun người vu oan cho con gái tao?!"
Giang Niệm nhíu mày.
Lúc này, lòng Giang Nhiễm Nhiễm hoảng sợ không thôi, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh: "Trần Kiều, cậu đang nói bậy bạ gì vậy?!"
"Cậu nói tôi sai khiến cậu? Bằng chứng đâu? Là có ghi chép trò chuyện tôi sai khiến cậu, hay là tôi cho cậu tiền, chuyển khoản cho cậu?"
Trần Kiều ôm lấy khuôn mặt bị đánh đến đau đớn, trong mắt mang theo sự xấu hổ và oán hận, giọng nói run rẩy nhìn về phía hai mẹ con: "Bằng chứng, tôi có."
Cái gì?
Trần Kiều lại nói, cô ta có chứng cứ?
Bả vai Giang Nhiễm Nhiễm run lên, trong lòng dâng lên dự cảm không lành, giọng nói cố gắng giữ bình tĩnh.
"... Đừng có nói đùa Trần Kiều, cậu nói cậu có bằng chứng tôi sai khiến cậu? Bằng chứng gì?"
Trần Kiều lau nước mắt, nhìn về phía cảnh sát.
"Vốn dĩ Giang Nhiễm Nhiễm đã hứa với cháu, chỉ cần cháu giúp cô ta cắt đứt dây đàn của Đường Thu, cô ta sẽ lập tức cho cháu tiền. Vì vậy trước khi cuộc thi tối nay bắt đầu, cháu đã đến tìm cô ta."
"Nhưng sau khi cháu đến, Giang Nhiễm Nhiễm lại lần lữa, không chịu chuyển tiền cho cháu."
"Cho nên, cháu đã cẩn thận một chút."
Nói xong, Trần Kiều lấy điện thoại di động của mình ra, mở một đoạn ghi âm.
Toàn bộ hội trường đều nghe thấy, một đoạn hội thoại rõ ràng từ trong điện thoại truyền ra.
——
[Giang Nhiễm Nhiễm, cậu đã hứa với tôi, tôi giúp cậu cắt đứt dây đàn của Đường Thu, cậu sẽ cho tôi một trăm triệu để mẹ tôi phẫu thuật, rốt cuộc khi nào cậu mới đưa cho tôi?]
[Cậu điên rồi à.]
[Tôi thật sự chịu cậu rồi đấy, cậu giục cái gì chứ. Một trăm triệu chỉ bằng tiền một chiếc váy của tôi, tôi còn có thể quỵt của cậu hay sao?]
[Đợi tôi thi xong rồi nói được không. Đúng là không có tầm nhìn, thảo nào nhà nghèo như vậy.]
——
Đúng vậy.
Thật sự là Giang Nhiễm Nhiễm sai khiến Trần Kiều làm!
Giọng nói này vừa nghe liền biết là Giang Nhiễm Nhiễm.
Tuy nhiên, điều khiến mọi người càng thêm khinh thường và phỉ nhổ lúc này là, Giang Nhiễm Nhiễm sợ tối nay thi không lại Đường Thu, lén lút tìm người làm ra loại thủ đoạn hèn hạ này thì thôi đi.