Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Trở Về - 143.

Cập nhật lúc: 2025-05-08 07:25:11
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5fbz5TFRL6

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kỷ Mộng Vi và fan của Minh Hinh, mấy ngày nay trên mạng cãi nhau kịch liệt, ngay cả Giang Niệm cũng có nghe thấy.

 

Linh Như Như đã nói với cô mấy lần.

 

Kỷ Mộng Vi nhiều lần nói dối, lừa gạt tình cảm của công chúng, vốn dĩ nên bị vạch trần.

 

Nhưng đối với Giang Niệm mà nói.

 

Thứ nhất, cô không hiểu những quy tắc đó của giới giải trí, nếu tùy tiện đứng ra nói gì đó, không chừng không những không ai tin, tệ hơn, cô còn có thể bị bạo lực mạng.

 

Nhưng Minh Hinh, một tiểu hoa đán lưu lượng, là người hiểu rõ nhất giới giải trí. Biết tin tức như thế nào mới có thể làm cho càng nhiều người biết, càng am hiểu việc mượn thủy quân, fan kiểm soát, dẫn dắt dư luận.

 

Thứ hai, không có ai sẽ muốn điều tra rõ tai tiếng của đối thủ hơn chính đối thủ, sau đó công khai với thiên hạ.

 

Tin tức này tiết lộ cho Minh Hinh, đoàn đội của Minh Hinh nhất định sẽ không tiếc công sức đi điều tra, sẽ tìm mọi cách phát huy giá trị lớn nhất của tin tức này, lật đổ Kỷ Mộng Vi.

 

Thứ ba, cô lười.

 

Giang Niệm thật sự lười tốn tâm tư cho loại người như Kỷ Mộng Vi.

 

Chuyện chuyên nghiệp, giao cho người chuyên nghiệp làm.

 

Cô cũng chỉ cần xem kết quả là được.

 

Người đàn ông trên giường không cảm nhận được hơi ấm trong lòng, nhíu mày mở mắt ra.

 

Quả nhiên, cô gái nhỏ trong lòng không thấy đâu.

 

Nhưng cô gái nhỏ không đi xa, mà ngồi trên ghế bên cạnh, rũ mắt.

 

Ánh sáng mỏng manh của màn hình điện thoại, chiếu lên sườn mặt thanh tú, xinh đẹp của cô.

 

"Bảo bối, em đang xem cái gì?" Tư Bạc Dạ nheo mắt hỏi trong bóng tối.

 

Trang web truyện https://🅼.𝓥𝙊𝓓𝕋𝙒.🅇🅈🅉

 

"Sao anh lại tỉnh rồi." Giang Niệm quay đầu lại, trả lời: "Em đang xem tin tức về cuộc thi nhạc cụ toàn quốc năm nay."

 

"Thông báo chính thức mới được đưa ra, nói là ngày mai bắt đầu đăng ký, tuần sau thi đấu, địa điểm ở trung tâm triển lãm Giang Thành."

 

"... Cuộc thi nhạc cụ?"

 

"Ừ, em định tham gia."

 

Tư Bạc Dạ rõ ràng rất ngạc nhiên: "Anh còn không biết em chơi nhạc cụ, em định biểu diễn cái gì?"

 

Giang Niệm lại nói ra một đáp án càng làm anh ngạc nhiên hơn: "Sona." (Sona: một loại nhạc cụ của Trung Quốc)

 

Sona?

 

Mấy năm nay, do sự xâm nhập của văn hóa phương Tây, thế hệ trẻ tuổi theo đuổi y học, điện ảnh, trang phục, lối sống, giáo dục,... của phương Tây.

 

Mà rất nhiều thứ do tổ tiên của Hoa Quốc để lại, lại không được yêu thích.

 

Ví dụ như trung y bị cho là tàn dư của thời đại, không có căn cứ khoa học, nói là phương thuốc dân gian. Nhạc cụ cũng giống vậy.

 

Hiện tại, cha mẹ cho con mình học nhạc cụ, đều ưu tiên lựa chọn đàn piano, cello, violin từ nước ngoài du nhập vào. Ngược lại, học nhạc cụ truyền thống của Hoa Quốc, như tỳ bà, đàn tranh, nhị hồ, sáo, rất ít.

 

Mà loại nhạc cụ như sona, dường như chưa từng nghe nói cha mẹ nào sẽ đặc biệt cho con mình đi học.

 

Bởi vì trong mắt rất nhiều người, âm thanh sắc bén của sona, không du dương, êm tai bằng các loại nhạc cụ khác, càng không sang trọng bằng các loại nhạc cụ khác.

 

Rốt cuộc, trong thời đại này, sona cơ bản chỉ có ở đám tang ở nông thôn mới có người thổi, để lại ấn tượng cho người ta là ồn ào, tràn ngập hơi thở quê mùa, khó có thể lên được nơi thanh nhã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-tro-ve-ydpt/143.html.]

 

"Bảo bối, sao em lại biết thổi sona?" Tư Bạc Dạ hỏi.

 

"Còn nhớ đêm đó em nói với anh, trước khi rời khỏi thôn núi vào năm bảy tuổi, vẫn luôn có một bà lão chăm sóc em, cho em cơm ăn, bôi thuốc cho em khi em bị thương, em mới có thể lớn lên khỏe mạnh không."

 

Ánh mắt Giang Niệm khẽ lay động.

 

"Bà lão kia biết thổi sona, đã dạy em. Bà khen em thông minh, có thiên phú, học nhanh, thổi cũng hay."

 

"Bà nói, bây giờ người trẻ tuổi đều không thích sona, cảm thấy sona quá quê mùa, nhưng sona rõ ràng là nhạc cụ do tổ tiên chúng ta truyền lại, sona cũng có thể thổi ra những khúc nhạc rất êm tai."

 

"Bà còn nói, nếu có một ngày em có thể đi ra khỏi núi lớn, không chừng có cơ hội tham gia cuộc thi nhạc cụ Hoa Quốc, lấy được thứ hạng trở về. Vậy thì đến lúc đó, bà nhất định cũng sẽ nở mày nở mặt."

 

"Chỉ là, sau đó em rời khỏi huyện Diêu, đi nước M năm thứ hai, bà đã qua đời, em cũng không thể gặp bà lần cuối."

 

Tư Bạc Dạ nghe vậy, từ trên giường ngồi dậy, không màng động đến miệng vết thương, ánh mắt thâm trầm, ôm lấy cô gái từ phía sau: "Vì chuyện này, cho nên muốn đi tham gia sao?"

 

"Ừ." Ánh mắt Giang Niệm bình thản: "Em cũng không làm được gì khác, coi như hoàn thành tâm nguyện của bà, nếu bà ở trên trời có linh thiêng."

 

Giang Niệm chú ý đến cuộc thi nhạc cụ, là vì nguyên nhân này.

 

Cô không biết, cũng có rất nhiều người đang theo dõi cuộc thi này.

 

Ví dụ như Giang Nhiễm Nhiễm.

 

Nhà họ Giang.

 

"Mẹ, mẹ hỏi thăm rõ ràng rồi sao? Giáo sư Hồ Nham thật sự muốn đảm nhiệm vị trí giám khảo chính của cuộc thi nhạc cụ lần này, còn chuẩn bị chọn người trong cuộc thi lần này làm đồ đệ sao?" Giang Nhiễm Nhiễm sốt ruột hỏi.

 

"Đương nhiên, đây chính là tin tức đáng tin cậy." Trần Phú Lan nói: "Hồ Nham không chỉ là hội trưởng hiệp hội nhạc cụ Hoa Quốc, mà còn là viện trưởng học viện nghệ thuật trường Thanh Hoa. Ai có thể làm đồ đệ của ông ấy, tương đương với việc nửa chân đã bước vào cánh cửa học viện nghệ thuật trường Thanh Hoa."

 

"Nhưng giáo sư Hồ Nham chọn người, chắc chắn là chọn người lợi hại nhất, cũng chính là người có thể giành được hạng nhất trong cuộc thi nhạc cụ." Giang Nhiễm Nhiễm cắn môi: "Nhưng trình độ đàn cello của con, cũng không thể đảm bảo có thể giành được hạng nhất."

 

Bản thân mình trình độ gì, Giang Nhiễm Nhiễm tự biết rõ.

 

Tuy rằng từ nhỏ cô ta đã học đàn cello, cũng đã thi đậu cấp mười, nhưng thiên phú cũng chỉ có vậy. Hù dọa những người không hiểu trong trường học thì được, tỏ ra cô ta rất lợi hại.

 

Nhưng tham gia cuộc thi nhạc cụ, đều là những người giống như cô ta, từ nhỏ đã học và tinh thông các loại nhạc cụ, trong lòng cô ta tự nhiên không chắc chắn.

 

"Đừng lo lắng." Trần Phú Lan nháy mắt: "Con đã cứu tiểu thiếu gia, bảo bối của nhà họ Tần, nhà họ Tần nợ nhà chúng ta ân tình lớn như vậy, chẳng lẽ giúp con xóa bỏ một kỷ luật nhỏ là có thể xóa bỏ sao?"

 

Giang Nhiễm Nhiễm sửng sốt: "Mẹ, ý mẹ là..."

 

Trần Phú Lan ánh mắt đầy toan tính: "Chuyện này, nếu nhà họ Tần có thể giúp chúng ta, con còn sợ không giành được hạng nhất sao?"

 

Ngày hôm sau, sáng chủ nhật.

 

Sau khi thay thuốc cho Tư Bạc Dạ xong, Giang Niệm trở về nhà họ Kỷ.

 

Vừa kịp lúc Kỷ Yến Lễ và Kỷ Hân chuẩn bị ra ngoài.

 

"Niệm Niệm, em về từ Kinh Thành nhanh vậy sao?"

 

Kỷ Yến Lễ nhìn thấy em gái xuất hiện trước mặt, có chút kinh ngạc.

 

Anh biết hôm qua cả lớp Giang Niệm đều đi Kinh Thành chơi, hôm nay mới có thể về. Nhưng từ Kinh Thành về Giang Thành cũng phải mất mấy tiếng đồng hồ, sao Niệm Niệm lại về sớm như vậy.

 

"Hôm nay phải lấy thuốc mới cho ông ngoại, cho nên em về trước." Giang Niệm nhìn về phía Kỷ Yến Lễ: "Anh cả định đi đâu vậy?"

 

Kỷ Yến Lễ liếc nhìn Kỷ Hân bên cạnh: "Mộng Vi nằm viện, dì nhỏ lo lắng muốn đi thăm con bé, ông nội cũng bảo anh đi xem sao."

 

"À." Giang Niệm không chút để ý đáp, nhấc chân đi vào trong: "Vậy anh cả đi đi, em về nhà trước đây."

 

Loading...