Thiên Kim Thật Trở Về, Thiên Kim Giả “Trà Xanh” Bị Đá Khỏi Nhà - Chương 75: Tiểu A lão sư mê muội
Cập nhật lúc: 2025-06-30 05:18:38
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi Sở Tiêu Tiêu và Phó Diệc Thần đến nơi, Giang Thành Vinh cùng Lữ lão sư cũng đã có mặt.
“Chào buổi sáng, Lữ lão sư.” Hai người cùng nhau lên tiếng chào hỏi. Còn Giang Thành Vinh thì cả hai coi như không thấy.
Vốn đang xụ mặt không nói gì, nhưng khi thấy hai người họ xuất hiện, Lữ lão sư lập tức nở nụ cười niềm nở: “Hai em, chào buổi sáng!”
Ấn tượng của Lữ lão sư với Sở Tiêu Tiêu cực kỳ tốt. Tiểu A lão sư là thần tượng của cô, lần này được cùng Tiểu A lão sư đi Đế đô thi đấu khiến cô vui mừng đến mất ngủ mấy ngày. Dù cuộc thi này không thuộc lĩnh vực chuyên môn của Tiểu A lão sư, nhưng cô vẫn tin rằng thiên tài thì ở đâu cũng có thể tỏa sáng.
Giang Thành Vinh nhớ tới thảm cảnh tối qua của anh cả và em gái mình, lại thấy Sở Tiêu Tiêu xúng xính lộng lẫy, sáng sớm đã cùng Phó Diệc Thần xuất hiện, đã thế hôm qua rõ ràng cô ta còn không về Giang gia, nghĩ tới đó thôi hắn đã đoán được hai người này chắc chắn qua đêm cùng nhau.
Sân bay người qua người lại, lại có giáo viên đứng đó, Sở Tiêu Tiêu tất nhiên sẽ không tiện lớn tiếng. Giang Thành Vinh bèn mở miệng châm chọc: “Còn nhỏ tuổi mà đêm không về nhà ngủ, thật đúng là không biết xấu hổ.”
Câu nói vừa thốt ra, sắc mặt của ba người còn lại lập tức thay đổi. Hắn còn cố ý nói to, khiến nhiều người xung quanh cũng ngoảnh lại nhìn.
Không đợi Sở Tiêu Tiêu phản ứng, Lữ lão sư đã nghiêm mặt nói ngay: “em Giang Thành Vinh, chú ý lời nói của em. Câu vừa rồi không chỉ vô lễ mà còn không có giáo dưỡng!”
Lữ lão sư tức giận thật sự, giọng nói cũng không nhỏ.
“Cho dù em thông qua cuộc thi lập trình và được chọn cử đi học, nhưng em không sợ nhà trường biết được cách hành xử của em sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng sao?”
Chuyện qua đêm không khuyến khích là đúng, nhưng Tiểu A lão sư tuyệt đối không phải người thiếu chừng mực. Huống chi, bất kể thế nào, Giang Thành Vinh cũng không có quyền đứng đây lớn tiếng chỉ trích Sở Tiêu Tiêu. Rõ ràng không phải nhắc nhở thiện chí, mà là cố tình làm nhục giữa chốn đông người.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Lữ lão sư không chấp nhận loại thái độ đó, lập tức phản bác không nể mặt. Danh dự của con gái quan trọng biết bao, hắn đã không biết xấu hổ, thì cô cũng không cần giữ thể diện cho hắn.
Giang Thành Vinh sững sờ, không ngờ Lữ lão sư lại phản ứng mạnh đến vậy. Hắn tưởng Lữ lão sư sẽ cùng quan điểm, cùng mắng mỏ Sở Tiêu Tiêu, nhưng lại không ngờ lại bị mắng giữa chốn đông người. Trước đây hắn có thể cãi lại giáo viên, nhưng bây giờ khác rồi — cơ hội cử đi học lần này vô cùng quý giá. Mặt nóng ran như bị tát, hắn chỉ đành lắp bắp: “Lữ... Lữ lão sư, em xin lỗi. Em không cố ý... Em chỉ là không suy nghĩ nhiều. Em biết lỗi rồi, xin lỗi lão sư, sau này em không dám nữa.”
Lữ lão sư vẫn chưa nguôi giận: “Tôi thấy em căn bản không biết mình sai ở đâu. Nếu em thật sự biết lỗi thì phải xin lỗi Sở Tiêu Tiêu kìa, chứ không phải xin lỗi tôi!”
Cô cảm thấy bị xui xẻo khi phải cùng nhóm với loại người như vậy. Nếu không có mặt hắn, thì chỉ còn cô và Tiểu A lão sư thôi — mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp hơn.
Giang Thành Vinh nuốt giận, không cam tâm nhìn sang Sở Tiêu Tiêu, nhưng như vậy thì đã sao, hắn vẫn phải nói xin lỗi.
Sở Tiêu Tiêu lạnh lùng cười khẩy: “Giang Thành Vinh, cậu nên cảm ơn Lữ lão sư đã cứu cậu đấy! Nếu không, kết cục của cậu chắc chắn sẽ rất khó coi. Có thể tham khảo anh cả cậu thì biết.”
Lời uy h.i.ế.p trần trụi khiến Giang Thành Vinh nghẹn họng. Trước đám đông mà cô dám nói thẳng ra như vậy, hắn chỉ biết cúi đầu, không dám hé thêm nửa lời.
Lữ lão sư vội nói: “Sở Tiêu Tiêu, chúng ta đi đăng ký thôi, đừng để loại người như vậy ảnh hưởng tâm trạng.”
Cô nhiệt tình muốn lấy giúp hành lý từ tay Phó Diệc Thần, nhưng anh lễ độ tránh sang bên: “Không cần phiền lão sư đâu ạ, để em tự cầm là được rồi. Mọi người cứ đi trước.”
Sở Tiêu Tiêu cũng cười cười: “Lữ lão sư, làm sao có thể để cô phải vất vả. Cứ để anh ấy xách là được.” — Trong lòng lại thầm nghĩ, vị Lữ lão sư này sao có vẻ ngốc ngốc, lúc nào cũng cười ngây ngô, còn muốn lấy hành lý giúp mình. Cô là giáo viên mà, nghĩ gì thế không biết.
Lữ lão sư nhìn hai người bằng ánh mắt đầy ẩn ý “ta hiểu mà”, rồi cả nhóm cùng đi tới quầy check-in. Buổi sáng hành khách không đông, nhanh chóng đã tới lượt Sở Tiêu Tiêu.
Cô quay lại định lấy hành lý từ tay Phó Diệc Thần thì bị anh tránh đi. “Phó Diệc Thần, sắp đến lượt em rồi, chẳng lẽ anh còn định đích thân đưa em tới tận Đế đô à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-75-tieu-a-lao-su-me-muoi.html.]
“Có gì là không thể?” — Anh vừa nói xong thì nhân viên đã gọi tên Sở Tiêu Tiêu. Phó Diệc Thần liền móc ra vé máy bay đã chuẩn bị từ trước, đưa cho cô.
“Đi cùng, cảm ơn.” Cô hơi sững người, nhưng nhanh chóng phản ứng, cũng đưa vé của mình ra.
Lữ lão sư đứng sau nhìn họ, cười như dì đang xem con mình kết hôn.
Check-in xong, Phó Diệc Thần khoác vai cô đi thẳng về phía trước.
“Phó Diệc Thần, anh mua vé lúc nào vậy?” — Cô hỏi.
“Đã mua từ sớm rồi.” — Anh cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Mấy ngày không gặp được em, anh chịu không nổi. Đương nhiên phải đi theo rồi.”
“Nhưng còn công ty thì sao?”
“Anh đã sắp xếp xong hết rồi, em cứ yên tâm.” — Sở Tiêu Tiêu nhìn hành lý trong tay anh, buột miệng: “Vậy nên, cái vali siêu to kia không chỉ có đồ của em mà còn cả đồ của anh?”
Phó Diệc Thần gật đầu, cũng may tối qua cô ngủ trước, anh mới có cơ hội lặng lẽ sắp xếp hành lý cho cả hai.
Vé của Phó Diệc Thần không trùng khoang với cô, nên anh liền nâng cấp lên khoang thương gia để được ngồi cùng. Như vậy cũng tiện, khỏi phải nhìn cái mặt xui xẻo của Giang Thành Vinh.
Lữ lão sư vốn định nhân dịp này trò chuyện thật nhiều với thần tượng của mình, ai ngờ cuối cùng chỉ có thể nhìn thần tượng bước lên khoang thương gia mà không nói được lời nào.
Tâm trạng hôm nay: -10 điểm.
Cùng lúc đó, ở Ninh gia.
Sáng sớm, Ninh Thụy Quang đã bị cơ quan chức năng đưa đi. Ông ta hoàn toàn tuyệt vọng. Chỉ qua một đêm, cả người như già đi mười tuổi. Tối qua, vừa nghe tin gió, ông ta đã biết chuyện xấu của mình sắp lộ. Cả đêm bôn ba khắp nơi, nhưng đi tới đâu cũng bị từ chối phũ phàng.
Ông biết Sở Tiêu Tiêu không dễ đối phó, nhưng không ngờ lại đáng sợ đến thế. Bao năm gây dựng, khó khăn lắm mới leo được lên vị trí hôm nay, vậy mà một chút sức phản kháng cũng không có. Cuối cùng, phải mất rất nhiều thời gian mới nghe được một câu nói thật: mệnh lệnh là do cấp trên trực tiếp đưa xuống, không ai dám giúp ông.
Ninh Nhĩ Mạn ngồi bệt trên mặt đất, nước mắt đầy mặt. Tối qua tại buổi tiệc, cô còn bị ba mình tát một cái, khi đó còn giận ông vì làm quá. Nhưng chỉ một đêm sau, cô bị tát thẳng vào mặt bởi hiện thực — người cha mà cô cho là quyền uy vô địch, đã bị bắt đi.
Âu Dương Cốc Vân tận mắt chứng kiến chồng bị bắt, xúc động đến mức ngất xỉu, được đưa vào bệnh viện nhưng bệnh tình chuyển biến xấu, không qua khỏi.
Cả bầu trời sụp xuống trước mắt Ninh Nhĩ Mạn. Cha bị bắt, mẹ mất, mà bên kia, Âu Dương gia cũng không khá hơn gì. Làm ăn cùng một thuyền với Ninh gia, lần này cả hai cùng lật.
Âu Dương Văn Hạo bị áp giải đi. Công ty cũng đối mặt với khủng hoảng nghiêm trọng. Âu Dương Na Kha chỉ thấy toàn thân lạnh buốt, run rẩy đến mức không kiềm chế được.
Sao có thể như vậy?
Sở Tiêu Tiêu, cô ta thật sự có bản lĩnh lớn đến thế sao?
Giang gia tuy cũng đã bị Sở Tiêu Tiêu đánh gục, nhưng Giang gia không giống bọn họ. Khi đó Giang gia đã bước chân xuống dốc, sức lực vốn đã yếu, không thể nào sánh được với hai nhà họ.
Còn Ninh gia và Âu Dương gia thì sao?
Hai nhà liên thủ, đến cả Diệp gia cũng phải dè chừng ba phần, vậy mà... vẫn bị cô ta hủy diệt chỉ trong một đêm.