"Mày bị úng não à? Tại sao tao phải để mày làm Chủ tịch?"
Sở Tiêu Tiêu giơ bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần trong tay lên, giọng điệu lạnh lùng: "Hiện giờ tôi mới là cổ đông lớn nhất công ty."
Giang Thanh Tước không thể chấp nhận được điều này. Miễn là ông ta còn là Chủ tịch, thì vẫn còn cơ hội lấy lại quyền kiểm soát công ty. Nếu bị đá ra hoàn toàn, vậy thì lấy gì mà quay lại?
Giang Thanh Tước đập bàn bật dậy, hai tay chống lên mặt bàn, cúi người nhìn cô, mặt mày căng thẳng:
"Sở Tiêu Tiêu, con không thể đùa giỡn với công ty như vậy được! Con không biết gì về điều hành doanh nghiệp, giao công ty cho con là tự đ.â.m đầu vào chỗ chết. Chẳng phải con có cổ phần rồi thì cứ ngồi đó chờ công ty sinh lời là được sao?"
Sở Tiêu Tiêu bật cười như nghe một câu chuyện cười kinh điển.
"Ông tự nhận là hiểu công ty, giỏi điều hành? Nếu không có tôi ra tay, công ty này giờ chắc đang treo bảng phá sản!"
Giang Thanh Tước tức đến suýt thổ huyết. Nếu không phải do Quảng An Đường ra tay, công ty làm gì rơi vào khủng hoảng thế này? Vậy mà cô ta còn mặt dày nói ra những lời đó!
Sở Tiêu Tiêu đứng dậy, ánh mắt đối diện thẳng với ông ta:
"Tôi không chỉ muốn tổ chức Đại hội cổ đông, mà còn chuẩn bị đổi luôn tên công ty."
Một câu này khiến sắc mặt Giang gia đồng loạt tái mét.
Gân xanh trên trán Giang Thanh Tước giật liên hồi, khuôn mặt vì phẫn nộ mà biến dạng, ông ta nghiến răng từng chữ:
"Trước đó mày chưa từng nói chuyện này!"
Đổi tên công ty, ông ta không còn là chủ tịch, vậy công ty còn là của ai? Bao nhiêu tâm huyết, nói đổi là đổi?
Từng nhịp tim như d.a.o cứa, cả hơi thở cũng nghẹn lại.
Cố Mạn Nhân hoảng hốt chạy tới vuốt n.g.ự.c cho chồng, trừng mắt nhìn Sở Tiêu Tiêu:
"Sở Tiêu Tiêu, mày định tức c.h.ế.t ba mày mới hài lòng sao? Cổ phần trong tay mày thì cứ lo học hành đi, để ba mày giúp quản lý công ty không được à?"
Bà ta tuyệt đối không đồng ý để công ty rơi vào tay Sở Tiêu Tiêu. Nếu vẫn nằm trong tay Giang Thanh Tước, thì mấy đứa con của bà ta sau này còn có phần. Còn nếu giao cho Sở Tiêu Tiêu? Chắc gì còn được chia lại gì!
Giang Thành Lâm và mấy người kia cũng biết rõ lợi ích nằm ở đâu, nên lập tức lên tiếng phụ họa:
"Tiêu Tiêu, ba mẹ nói đúng. Em còn sắp thi đại học, chuyện học nên đặt lên hàng đầu. Ba tạm thời điều hành công ty, qua giai đoạn này rồi tính."
"Em đừng lo, chỉ cần ngồi chia lợi nhuận là được, công ty để ba xử lý."
"Phải đó, dù sao em cũng không có thời gian điều hành, giao cho ba là an toàn nhất. Mọi người cùng yên tâm ôn thi."
"Tiêu Tiêu, anh vẫn luôn hỗ trợ ba điều hành công ty. Giờ vừa trải qua khủng hoảng, thay đổi nhân sự cấp cao sẽ khiến nội bộ hoảng loạn."
Từng lời từng lời nghe đều có lý, nhưng trong mắt Sở Tiêu Tiêu, tất cả chỉ là diễn.
Cô cười lạnh nhìn từng người một, ánh mắt đầy khinh bỉ:
"Mấy người thử lên mạng xem đi, coi dân mạng đang nói Giang gia là cái thứ gì. Người ta mắng đến mức không thở nổi mà còn đòi quản lý công ty? Muốn công ty c.h.ế.t nhanh hơn đúng không?"
"Muốn giảm thiệt hại, việc đầu tiên là đuổi sạch mấy người ra khỏi bộ máy điều hành. Còn phải đổi luôn cái tên công ty, dính chữ “Giang” là đủ đen đủi rồi."
Giang Du Nhiên cuống quýt chen vào:
"Mấy chuyện đó chị chỉ cần giúp tụi em dẹp yên là được. Dân mạng mau quên lắm, vài tuần là họ quên hết."
Chuyện kia ảnh hưởng lớn đến hình ảnh của cô ta. Cô ta sắp chịu không nổi rồi.
Sở Tiêu Tiêu liếc cô ta một cái, giọng giễu cợt:
"Tao mắc gì phải giúp mày? Mặt mày dát vàng chắc? Tao không đạp tụi bay thêm mấy cú nữa là tao nhân đạo lắm rồi."
"Với cả, tụi bay lấy tư cách gì ra điều kiện với tao?"
Cả phòng họp lặng ngắt như tờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-53-chinh-la-muon-tuc-chet-bon-ho-roi.html.]
Giang Thành Liên vẫn không cam tâm, nếu ba không còn làm chủ tịch, thì vị trí tổng giám đốc của hắn ta cũng sắp bay theo.
Hắn giận dữ gào lên:
"Sở Tiêu Tiêu, mày định làm ba mẹ tức c.h.ế.t mới hả hê à? Có đứa con gái nào như mày không?"
Sở Tiêu Tiêu khoanh tay, cười lạnh:
"Đúng, tao chính là muốn tức c.h.ế.t tụi bay. Rồi sao? Làm gì được tao?"
Tức c.h.ế.t tụi nó còn là nhẹ! Đời trước cô chịu khổ thế nào, giờ tụi nó phải trả lại đủ cả vốn lẫn lãi!
Giang Thanh Tước còn định nói thêm gì đó, thì Phó Diệc Thần đang ngồi một bên uống trà, đột nhiên đặt mạnh ly trà xuống bàn, phát ra tiếng "cạch" chấn động.
Ngay lập tức, mấy người vệ sĩ đi cùng anh ta bước tới, đứng chặn hết đường lui của đám Giang gia.
Phó Diệc Thần đứng dậy, lạnh lùng liếc cả đám:
"Ai có ý kiến gì, lại đây nói với tôi."
Rõ ràng là đang dằn mặt: dám mở miệng nữa là bị đánh gãy răng.
Cả đám Giang gia dù đầy một bụng oán khí, nhưng không ai dám hó hé nửa chữ.
Đại hội cổ đông được tổ chức thuận lợi.
Sở Tiêu Tiêu chính thức trở thành chủ tịch mới của công ty.
Về việc đổi tên công ty, các cổ đông khác đều gật đầu đồng ý. Ai cũng hiểu rõ khủng hoảng lần này là do Giang gia gây ra. Bây giờ họ vẫn còn bị dân mạng chửi bới, có thể cắt đứt liên hệ với Giang gia là quá tốt rồi!
Cả hội đồng nhất trí, lập tức cho người tháo bảng hiệu Giang thị xuống, treo bảng hiệu mới của Thiên Hy Group lên.
Khoảnh khắc logo Giang thị bị gỡ khỏi toà nhà, Giang Thanh Tước chịu không nổi nữa, lập tức ngất xỉu.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cả Giang gia hoảng loạn chạy tới nhưng Sở Tiêu Tiêu không hề nhìn lấy một cái. Cô nhanh chóng triệu tập cuộc họp điều hành đầu tiên.
Việc đầu tiên: sa thải toàn bộ người nhà, bạn bè, thân tín mà Giang Thanh Tước từng cài vào công ty.
Thứ hai: loại bỏ những phòng ban làm ăn kém hiệu quả, chỉ biết nhận lương mà không làm được gì.
Phó Diệc Thần còn liệt kê từng cái tên, lỗi vi phạm, vị trí cần thay thế đều đã được anh sắp xếp gọn gàng từ tối hôm qua.
Tân công ty, tân thể chế. Mọi thứ đã được chuẩn bị đầy đủ, Sở Tiêu Tiêu chỉ cần làm đúng kế hoạch là được.
Chỉ vậy thôi, mà cô đã bận tối mắt tối mũi cả ngày.
Không khó hiểu vì sao công ty Giang gia trước kia lại lao dốc không phanh – vấn đề nội bộ quá nhiều.
Giang Thanh Tước vừa không dám đắc tội cổ đông, vừa lằng nhằng do dự, nên vấn đề cứ tích tụ mãi không giải quyết nổi.
Cùng lúc đó, tại bệnh viện, Giang Thanh Tước đã tỉnh lại.
Vừa nghĩ tới chuyện mình mất chức chủ tịch, cả cái tên Giang gia cũng bị xóa sạch khỏi công ty, ông ta như nghẹt thở. Biết sớm như vậy, có c.h.ế.t ông cũng không rước Sở Tiêu Tiêu về. Chẳng những chưa kịp lợi dụng, còn đem công ty nhà mình dâng tận tay cho nó.
Ông ta hối hận đến nỗi toàn thân run rẩy.
Thấy ông tỉnh lại, đám người Cố Mạn Nhân lập tức lao tới:
“Anh tỉnh rồi! Có thấy chỗ nào không khỏe không?”
“Ba, may mà ba tỉnh lại, nãy tụi con sợ muốn chết!”
“Ba đừng lo, anh hai đã gọi bác sĩ rồi. Không sao đâu!”
Một đám người vây quanh hỏi han nhưng trong đầu Giang Thanh Tước chỉ quanh quẩn một câu: Nếu như lúc trước không đối đầu với Sở Tiêu Tiêu, nếu như mọi người biết cách đối xử tốt với nó… thì có lẽ Giang gia bây giờ vẫn yên ổn, công ty vẫn là của ông ta.
Ông ta có thể nhận được hỗ trợ từ Quảng An Đường, thậm chí là cả Quý gia trong tương lai.
Tất cả mọi thứ – đều bị bọn họ phá nát!