Thiên Kim Thật Trở Về, Thiên Kim Giả “Trà Xanh” Bị Đá Khỏi Nhà - Chương 50: 51% Cổ Phần Hoặc Là Chết
Cập nhật lúc: 2025-06-25 05:36:37
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Đám người Giang Thành Lâm dù trong lòng căm hận Sở Tiêu Tiêu đến tận xương tủy, nhưng đến nước này rồi, bọn họ không còn đường lui.
Từng người đều lặng lẽ cúi đầu.
Người đầu tiên mở miệng là Giang Thành Hạo.
"Tiêu Tiêu, dù sao chúng ta cũng là người một nhà. Hãy chính thức giảng hòa đi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ đối xử tốt với em. Những chuyện trước đây cứ để nó qua đi."
Giang Thành Vinh cũng nhanh chóng phụ họa: "Chị à, em xin lỗi vì tất cả những gì trước đây. Từ nay về sau, em sẽ nghe lời chị."
Giang Thành Lâm tạm thời đè nén oán hận trong lòng, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "Tiêu Tiêu, trước kia là anh sai. Anh xin lỗi. Giờ anh cũng đã nhận đủ báo ứng rồi, mong em có thể tha thứ cho anh. Dù sao, chúng ta cũng là người thân cùng chung huyết thống."
Nghe những lời này, Giang Du Nhiên không biết trong lòng nên thấy khổ sở hay buồn nôn. Biết rõ tất cả chỉ là diễn kịch, là kế hoãn binh, nhưng cô ta vẫn không khỏi cảm thấy cay đắng.
Giờ đây Giang gia đã đến đường cùng, cô ta cũng đành phải cúi đầu.
"Chị à, em xin lỗi chị. Là em không hiểu chuyện. Về sau em sẽ không chọc chị giận nữa."
Tất cả người Giang gia đều đồng loạt tỏ thái độ.
Mọi ánh mắt khẩn trương dồn về phía Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy như đang nghe một trò cười lố bịch.
Những người này… sao có thể mặt dày đến mức đó, nói ra những lời trái với lương tâm mà không đỏ mặt?
Ánh mắt cô lạnh lùng dừng trên người Giang Thành Lâm: "Giang Thành Lâm, kỹ năng diễn xuất của anh thật sự quá tệ. Trước khi nói những lời đó, ít nhất cũng nên giấu bớt hận ý trong mắt đi."
Giang Thành Lâm thoáng luống cuống, lắp bắp nói: "Tiêu Tiêu… em… em tin anh đi, anh thật sự muốn sửa sai mà…"
Lời lẽ ghê tởm như vậy, nghe xong chỉ khiến người ta muốn nôn.
Sở Tiêu Tiêu dứt khoát chặn đứng mọi hi vọng của bọn họ.
"Tôi nghe thấy hết lời sám hối của các người rồi."
Nghe đến đây, đám Giang gia bắt đầu nở nụ cười mừng rỡ. Chỉ cần cứu được công ty, cái gì cũng chấp nhận nhưng câu tiếp theo của Sở Tiêu Tiêu lập tức đóng băng nụ cười của họ.
"Nhưng chuyện của công ty Giang gia, tôi sẽ không nhúng tay vào."
"Chẳng lẽ con định trơ mắt nhìn công ty nhà mình sụp đổ à?" – Cố Mạn Nhân trừng lớn mắt, như thể Sở Tiêu Tiêu vừa nói điều gì đại nghịch bất đạo.
Sở Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn bà ta: "Không hẳn. Nếu muốn tôi cứu, cũng được thôi. Tôi có thể đầu tư tài chính. Nhưng điều kiện là – tôi muốn 51% cổ phần công ty Giang gia."
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
"Không thể nào!" – nhiều tiếng quát đồng loạt vang lên.
51% cổ phần – đó là quyền kiểm soát tuyệt đối!
Như vậy, công ty này còn là của Giang gia nữa sao?
Yêu cầu của Sở Tiêu Tiêu còn tàn nhẫn hơn cả Diệp Truyền Xa. Dù là Diệp Truyền Xa thì cũng chỉ đòi 30% cổ phần mà thôi.
Sở Tiêu Tiêu cũng không vội.
Nếu họ không đồng ý, thì thôi, cô cũng không thiếu gì công ty này.
Thấy Sở Tiêu Tiêu không nói thêm gì nữa, đám người Cố Mạn Nhân như ngồi trên đống lửa.
Một lúc lâu sau, Cố Mạn Nhân lên tiếng: "Tiêu Tiêu, cổ phần có thể để sau này phân chia lại, nghiêng về phía con, nhưng hiện tại thì chưa được. Con cũng biết, cổ quyền ảnh hưởng rất lớn đến công ty..."
"Đây là thông báo, không phải thương lượng. Các người có tư cách gì để mặc cả với tôi?" – Sở Tiêu Tiêu lạnh giọng.
Phó Diệc Thần cũng thản nhiên tiếp lời: "Giang phu nhân, bà nên quyết định sớm đi. Dù sao công ty Giang gia cũng không chống nổi bao lâu nữa đâu."
Cố Mạn Nhân siết chặt nắm tay, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng chuyện này đã vượt quá khả năng quyết định của bà.
Cuối cùng, bà gọi điện cho Giang Thanh Tước.
Sau khi nghe đầu đuôi câu chuyện, Giang Thanh Tước tức giận đến mức đập vỡ chén trà trong tay.
"Sở Tiêu Tiêu! Cô ta sao dám ra điều kiện quá đáng như vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-50-51-co-phan-hoac-la-chet.html.]
Đây rõ ràng là muốn chiếm lấy công ty Giang gia! Cô ta dựa vào đâu chứ? Cô ta đâu phải con gái ruột của ông!
Cố Mạn Nhân lập tức nhắc: "Phó Diệc Thần giục chúng ta nhanh chóng quyết định!"
Nghe đến cái tên này, Giang Thanh Tước chợt nghẹn họng.
Im lặng rất lâu, ông mới cất lời, giọng khô khốc như rút hết sức lực:
"Vậy… làm theo… yêu cầu của họ đi."
Câu nói ấy như một nhát d.a.o cắt vào tim ông. Công ty ông dốc hết đời gây dựng, giờ phải giao 51% cho đứa con gái mà ông chưa từng coi trọng.
Ông chỉ còn cách tự an ủi – dù sao Sở Tiêu Tiêu vẫn chưa biết thân thế thật của mình. Cô ta vẫn nghĩ mình là con ruột của ông, cổ phần tạm thời ở danh nghĩa cô ta thì cũng được.
Sau này, chỉ cần lấy lòng cô ta, sẽ có cơ hội lấy lại. Cùng lắm thì… nếu cô ta xảy ra chuyện, di sản vẫn sẽ về tay ông – vì cô ta chưa kết hôn, cha mẹ chính là người thừa kế hợp pháp.
Sở Tiêu Tiêu nghe tin không hề ngạc nhiên.
Cô đứng dậy: "Vậy phần còn lại các người tự thu xếp đi. Thu dọn đồ đạc sẵn sàng, sáng mai tôi sẽ đến công ty nhận chức. Ai muốn thì cũng có thể đi theo xem."
Nói xong, cô xoay người rời đi. Phó Diệc Thần đưa cô về phòng nghỉ, sau đó mới dẫn người rời khỏi Giang gia.
Trong phòng khách Giang gia giờ đây như vừa trải qua một trận bão.
Cố Mạn Nhân ngã ngồi dưới đất, ánh mắt trống rỗng.
Toàn bộ Giang gia chìm trong bầu không khí u ám và ngột ngạt. Mỗi người một tâm tư riêng, nhưng tất cả đều thống khổ.
Khi nhìn thấy những bình luận trên Weibo, từng câu từng chữ đều như lưỡi d.a.o đ.â.m vào lòng:
【 Giang gia đúng là biến thái, không ngờ Giang Thành Lâm lại thích em gái mình. Cùng lớn lên mà lại có loại suy nghĩ ghê tởm như vậy, thật quá đáng sợ. 】
【 Cái cô em gái giả kia cũng đâu phải người tốt. Cô ta ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi, có khi là cô ta dụ dỗ anh mình trước. 】
【 Tra nam tiện nữ, không ai ra gì. Chẳng trách Tiểu A lão sư không thể hòa nhập với gia đình đó – vì cô ấy là người bình thường. 】
【 Cái gia đình này không ai bình thường cả. Anh trai thì thiên vị Giang Du Nhiên, hắt hủi Tiểu A lão sư, có khi nào… 】
【 Trên kia nói rõ ra đi, đừng cứ nửa chừng như thế. Ngứa tai quá. 】
【 Nếu tôi có con gái ưu tú như Tiểu A lão sư, tôi đã đãi tiệc cho cả làng cả chó tới ăn mừng rồi. 】
【 Giang Du Nhiên đúng là loại đàn bà chẳng từ thủ đoạn nào. Nghe nói đang quen con trai Diệp gia, thế mà bây giờ lại đội nón xanh cho ai đây? 】
Giang Du Nhiên vừa về tới phòng liền gọi cho Diệp Truyền Xa nhưng điện thoại anh ta vẫn trong trạng thái không liên lạc được.
Diệp Tư Tư nhắn tin tới: công ty Diệp gia đã xảy ra chuyện.
Giang Du Nhiên vô cùng bất an. Diệp Truyền Xa đang ở Đế đô, vậy mà tay Sở Tiêu Tiêu vươn dài đến tận đó được sao?
Cô ta cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Sở Tiêu Tiêu thật sự rất đáng sợ!
Nhưng nghĩ đến việc cô có tất cả, có chỗ dựa lớn như vậy… Vì sao lại phải quay về giành giật với mình?
51% cổ phần Giang gia – lẽ ra phải là của cô ta!
Là Giang Thanh Tước bọn họ quá vô dụng, thế mà không đấu lại nổi Sở Tiêu Tiêu!
Bây giờ, cô ta còn gì để tranh giành nữa? Trừ phi… cô ta cũng có chỗ dựa mạnh mẽ như Sở Tiêu Tiêu – ví dụ như Phó Diệc Thần.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bên cạnh cô ta chẳng có ai đủ năng lực để chống lại họ.
Ngay cả Diệp Truyền Xa cũng thảm bại.
Trừ phi… cô ta cướp được chỗ dựa của Sở Tiêu Tiêu?
Cô ta nghĩ đến Phó Diệc Thần…
Nếu có thể… thì tốt biết mấy.
Càng nghĩ, Giang Du Nhiên càng thấy kích động…