Cô muốn hắn cả đời không có cơ hội trở mình!
Nhìn thấy phản hồi từ máy tính, Giang Thành Lâm kích động không thôi. Hắn không ngờ rằng Tiểu A lão sư lại hồi âm. Giờ đây đường cùng không lối thoát, hắn gửi tin nhắn cho Tiểu A chỉ với tâm lý cầu may, ai ngờ đối phương không chỉ trả lời mà còn gửi kèm luôn cả lời giải.
Xem ra ông trời đang giúp hắn.
Hắn nóng lòng muốn dùng lời giải này đi tìm Sở Tiêu Tiêu "khiêu chiến". Không chỉ bắt cô giúp Giang gia thoát khỏi khốn cảnh, mà còn muốn đạp cô xuống bùn, để cô hiểu trên trời còn có người hơn cô.
Sở Tiêu Tiêu thật không ngờ Giang Thành Lâm lại nôn nóng đến vậy. Cô còn tưởng ít ra hắn cũng sẽ nghiên cứu qua đề bài rồi mới tới tìm. Ai ngờ tên này lại ngu xuẩn đến thế, không sợ ngày mai viết không nổi sao?
Dựa người vào khung cửa, cô nhàn nhã đánh giá Giang Thành Lâm từ đầu đến chân. Ánh mắt cô khiến hắn cực kỳ khó chịu.
"Sở Tiêu Tiêu, tao muốn cược với mày một ván nữa, mày dám không?" – Giang Thành Lâm mở miệng, giọng đầy tự tin.
Sở Tiêu Tiêu có chút mong chờ biểu cảm của hắn khi phát hiện mình chính là Tiểu A.
Cô chưa trả lời ngay. Giang Thành Lâm tưởng cô sợ, bật cười lạnh:
"Sao? Mày sợ à? Nếu mày nhận thua thì..."
"So với một phế vật như mày, tao chỉ sợ truyền ra ngoài ảnh hưởng thanh danh của tao." – cô lạnh nhạt cắt ngang, lời nói đầy chế giễu.
Câu nói khiến Giang Thành Lâm tức đến nghẹn họng nhưng hắn không thể đánh lại cô, đành phải nhẫn nhịn.
"Nếu tao thua, tao sẽ vĩnh viễn rời khỏi trường, không bao giờ dạy học nữa." – hắn nghiến răng.
"Giang Thành Lâm, trải qua chuyện hôm qua mà mày còn nghĩ mình có thể tiếp tục làm giáo viên à? Mày thật sự không biết xấu hổ chút nào." – cô bật cười, vẻ mặt khinh thường.
Giang Thành Lâm hít sâu mấy hơi, cố kiềm chế:
"Nếu tao thua, tao sẽ công khai thừa nhận mình là phế vật. Ngược lại, nếu mày thua, cũng phải thừa nhận mày là phế vật, đồng thời giúp Giang gia vượt qua khó khăn lần này. Mày dám không?"
Sở Tiêu Tiêu nhướng mày, hứng thú dâng lên.
Tên này vốn là mục tiêu đầu tiên của cô. Hắn tự tìm đường chết, sao cô có thể không thành toàn?
"Được thôi, chiều mai, tao chờ ở trường. Mày muốn cược gì cũng được."
"Sáng mai đi!" – Giang Thành Lâm sốt ruột, hắn muốn lập tức thấy Sở Tiêu Tiêu thân bại danh liệt, tốt nhất là bị Quảng An Đường ghét bỏ. Nếu không còn quan hệ đó, việc đuổi cô ra khỏi Giang gia sẽ dễ như trở bàn tay.
"Sáng mai mày phải dẫn theo Giang Du Nhiên và đám kia đến sang tên nhà cho tao trước. Trước khi bắt đầu cá cược, tụi bay phải giao trước tiền đặt cược." – Sở Tiêu Tiêu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lẽo.
Giang Thành Lâm nghẹn lời nhưng sợ cô đổi ý, cuối cùng vẫn phải gật đầu.
Trở về phòng, hắn bắt đầu tính toán làm sao để đối phó cô.
Muốn thắng được Sở Tiêu Tiêu không dễ. Hắn quyết định tìm một người có thân phận để chứng kiến, tránh bị người ngoài nói ép cô.
Hiệu trưởng trường là lựa chọn đầu tiên. Người thứ hai là một bậc thầy trong ngành vật lý – giáo sư Âu Trí Văn. Vừa hay ông ta đang có mặt ở thành phố A.
Trước đây nhờ một lần hội thảo học thuật, Giang Thành Lâm may mắn xin được liên hệ của Âu lão sư.
Hắn nhắn tin lễ phép, đồng thời gửi đề bài (không gửi lời giải) cho Âu lão sư.
"Âu lão sư, vãn bối muốn mời ngài đến trường chứng kiến thiên tài học sinh Sở Tiêu Tiêu giải đề."
Quả nhiên, Âu Trí Văn nhanh chóng hồi âm, đồng ý đến vào chiều mai.
Giang Thành Lâm vô cùng đắc ý. Hắn muốn nghiên cứu thật kỹ để dìm c.h.ế.t Sở Tiêu Tiêu.
Cùng lúc đó, Âu Trí Văn lập tức chụp màn hình đoạn chat gửi cho... chính Sở Tiêu Tiêu.
"Tiểu A lão sư, mai lại có dịp gặp ngài rồi. Rất mong chờ!" – còn đính kèm icon chờ mong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-42-giang-thanh-lam-va-toan-tinh-nhu-y.html.]
Sở Tiêu Tiêu nhìn tin nhắn, nhức đầu ôm trán.
Tắt luôn WeChat, cô không muốn phản hồi. Giang Thành Lâm sao lại tìm được người này cơ chứ?
Cô thật sự hối hận vì đã từng chỉ điểm cho Âu Trí Văn năm đó. Trong một buổi giao lưu, nghe ông ta nhắc tới đề bài khiến mình bối rối mãi, cô tiện tay chỉ ra điểm then chốt. Kể từ đó ông ta đeo bám không dứt, thậm chí còn suýt bị cô block khỏi WeChat.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Điện thoại lại rung. Cô ngán ngẩm mở lên:
"Ngày mai nhớ kiềm chế chút! Nếu để lộ thân phận của tôi, tôi tuyệt giao luôn đó!"
"Rõ rồi, lão sư!" – Âu Trí Văn vui vẻ đáp.
Sở Tiêu Tiêu chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, nằm xuống ngủ. Nhưng đêm nay lại là đêm mất ngủ đầu tiên của cô.
Cô trằn trọc nghĩ về mối quan hệ với Phó Diệc Thần. Có lẽ chuyện báo thù và chuyện tình cảm không mâu thuẫn với nhau. Tay cô khẽ chạm lên ngực, cảm giác ở nơi này không thể lừa được ai.
Sáng hôm sau, Sở Tiêu Tiêu thức dậy với tâm trạng rất tốt. Hôm nay là ngày cô thu hoạch cả loạt bất động sản.
Cô không thiếu tiền, nhưng ai mà chê tiền nhiều?
Nghĩ đến sắc mặt đau khổ của Giang Du Nhiên và lũ người kia, tâm trạng cô càng vui vẻ hơn.
Phó Diệc Thần đã cử luật sư đến tiếp quản mọi việc, cô không cần lo gì.
Xuống lầu, nhìn thấy ai nấy của Giang gia mặt mày ủ rũ, cô không nhịn được ngân nga một khúc nhạc.
Ngồi xuống bàn, cô vui vẻ nói: "Hôm nay đúng là ngày lành nha~"
Cả nhà Giang Thành Lâm câm nín. Họ vừa tức vừa bất lực, nhưng không ai dám làm gì.
Sở Tiêu Tiêu cả buổi sáng không ngừng châm chọc.
Khi thì hỏi tình hình công ty, khi thì hỏi chuyện sang tên nhà. Cô không ngại lật lại vết thương cũ, chỉ sợ người khác chưa đau đủ.
Ăn xong, cô ném khăn giấy lên mặt Giang Thành Lâm:
"Gà con nhỏ, chiều gặp! Đừng có chạy trốn giữa chừng đấy nhé."
Sắc mặt Giang Thành Lâm xanh mét, nhưng nghĩ tới chiều nay, tâm trạng hắn khá lên. Hắn nhịn xuống, cười nham hiểm:
"Yên tâm, tao đã chuẩn bị xong hết."
Tối qua hắn suy nghĩ cả đêm. Dựa vào lời giải của Tiểu A lão sư thì khó thắng. Hắn quyết định nói luôn đề bài là do mình ra, rồi để Sở Tiêu Tiêu giải.
Nếu cô giải ra, hắn sẽ nói đề bài sai, không có lời giải, mình chỉ tiện tay viết. Nếu cô không giải được, cô thua, còn hắn thì công bố lời giải đã được Tiểu A gửi.
Dù thế nào, hắn cũng thắng. Tiểu A lão sư chắc chắn cũng không để ý mấy chuyện vặt vãnh thế này.
Hắn còn định livestream để cư dân mạng cùng thấy Sở Tiêu Tiêu xấu mặt.
Trên đường đến trường, Sở Tiêu Tiêu cuối cùng cũng mở lại WeChat.
Âu Trí Văn đã spam cả đống tin: "Tiểu A lão sư, ngài tỉnh chưa? Tôi nghiên cứu cả đêm vẫn không giải ra được. Ngài chỉ điểm chút nhé?"
"Tôi ngu lắm, xin ngài dạy tôi đi mà." – đính kèm icon quỳ lạy.
"Tôi mất ngủ vì cái đề này đó! Cầu xin ngài!"
"Ngài nói một câu thôi, chiều nay tôi giúp ngài chống đỡ!"
Âu Trí Văn gần như phát điên. Dùng đủ mọi cách vẫn không thể giải ra đề bài. Dù cảm thấy đề này có vấn đề, ông ta vẫn không dám nghi ngờ Tiểu A
"Mình đúng là đồ ngốc! Tiểu A lão sư trước giờ chưa từng sai!"