Thiên Kim Thật Trở Về, Thiên Kim Giả “Trà Xanh” Bị Đá Khỏi Nhà - Chương 41: Giang Thành Lâm Mưu Đồ Phản Kích
Cập nhật lúc: 2025-06-24 05:13:22
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Du Nhiên hoàn toàn không ngờ Sở Tiêu Tiêu lại đưa ra yêu cầu như vậy. Nét mặt cô ta lập tức đông cứng lại. Cô ta dám sao?! Hai tay Giang Du Nhiên siết chặt đầy giận dữ, nếu không có người nhà Giang gia ở đây, cô ta đã không nhịn được mà mắng chửi ầm lên rồi.
Sở Tiêu Tiêu không cho cô ta cơ hội suy nghĩ, lập tức ép hỏi:
“Sao? Không đồng ý à? Không phải cô từng nói, vì Giang gia thì chuyện gì cô cũng có thể làm sao?”
“Sở Tiêu Tiêu, cô không giúp thì thôi, sao lại ép Du Nhiên như vậy?” — Giang Thành Lâm tức giận gào lên — “Tôi biết ngay cô luôn ghét Du Nhiên! Cô làm sao lại trơ tráo đến mức đưa ra yêu cầu quá đáng như thế?!”
Giang Du Nhiên không nói một lời, chỉ rơi nước mắt, khiến Giang Thành Lâm đau lòng không chịu nổi. Anh ta bước tới đỡ cô ta dậy, ánh mắt phẫn nộ nhìn Sở Tiêu Tiêu: “Chỉ cần tôi còn ở đây một ngày, cô đừng hòng bắt nạt Du Nhiên!”
Cố Mạn Nhân cũng lườm Sở Tiêu Tiêu. Từ lúc cô về nhà này, không khí gia đình lúc nào cũng nặng nề, đúng là ghét cay ghét đắng cái đứa con gái này. Giang gia cho cô ta cuộc sống đủ đầy, vinh hoa phú quý mà cô chưa từng có, vậy mà chẳng hề biết ơn. Đúng là nuôi ong tay áo!
“Sở Tiêu Tiêu, cô thật quá quắt! Yêu cầu này đúng là vô lý hết mức! Du Nhiên là con gái tôi, là người nhà họ Giang!”
Nếu không phải Giang Thanh Tước còn chưa đồng ý, Cố Mạn Nhân đã sớm đuổi cổ Sở Tiêu Tiêu khỏi nhà rồi. Ban đầu nghe nhắc đến Quý gia ở Đế đô, bà ta còn thấy hứng thú nhưng Sở Tiêu Tiêu cứ trơ ra, chẳng ăn nói mềm mỏng gì, khiến bà ta nhận ra, dù có làm gì thì con nhỏ này cũng sẽ không cảm kích Giang gia.
Mà Quý gia thì là gia đình kiểu gì chứ? Bọn họ coi trọng xuất thân và tư cách, con cái trong nhà đều phải ưu tú vượt trội. Với tính cách như Sở Tiêu Tiêu, ngay cả bà ta còn thấy phiền, huống hồ gì Quý gia?
Giang Thành Vinh cũng nóng ruột, sợ ba mình d.a.o động nên lên tiếng: “Ba, ba tuyệt đối đừng nghe theo Sở Tiêu Tiêu! Chuyện này vốn là do cô ta gây ra, giúp nhà mình vượt qua khó khăn chẳng phải là chuyện cô ta nên làm sao?”
Nhưng Giang Thanh Tước lại không nghĩ vậy. Lợi ích phía sau lưng Sở Tiêu Tiêu có thật, nhưng rất mơ hồ, còn mối quan hệ giữa Giang Du Nhiên và Diệp Truyền Xa thì rõ ràng, là thanh mai trúc mã, tình cảm bền chặt. Ông ta không thể đánh đổi một mối quan hệ chắc chắn lấy một món lợi chưa rõ ràng.
Hơn nữa, mấy tháng qua, ông cũng nhận ra — Sở Tiêu Tiêu rất khó kiểm soát.
“Đáng tiếc thật.” — Sở Tiêu Tiêu đứng dậy, giọng lãnh đạm — “Tôi vốn định giúp, nhưng nếu mọi người không đồng ý thì thôi vậy.”
Vừa đi được vài bước, cô chợt quay đầu lại, nở nụ cười nhẹ:
“À đúng rồi, mấy người không xem kỹ video trên mạng à? Góc quay rất rõ. Từ vị trí nào quay, mấy người thật sự không nhận ra sao?”
Bọn họ đúng là nhạt nhẽo. Nếu không nhìn ra thì cô chỉ có thể tự mình tung tin mà thôi.
Nghe vậy, cả đám người Giang Thành Lâm liền rút điện thoại ra xem lại video. Trước giờ bọn họ chỉ lo ép Sở Tiêu Tiêu đi xã giao, lại quên mất một chi tiết cực kỳ quan trọng: vị trí quay video.
Người ngoài không biết cách bố trí chỗ ngồi hôm đó, nhưng Giang Thành Lâm, Giang Du Nhiên và Giang Thành Vinh thì biết rất rõ. Chỉ nhìn một cái đã nhận ra, vị trí quay chính là chỗ ngồi của Sở Tiêu Tiêu.
Mặt mũi mấy người họ lập tức biến sắc.
Giang Thành Lâm kinh hoàng nhìn cô, không dám tin mà quát: “Sở Tiêu Tiêu! Đứng lại! Tại sao cô lại hại tôi?!”
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Anh ta lao đến chắn trước mặt cô, giận dữ gào lên: “Con tiện nhân, mày dám gài bẫy tao?!”
Sở Tiêu Tiêu không nói nhiều, trở tay giáng cho hắn một cái bạt tai. Cái miệng thối đó đáng bị đánh!
Cô lạnh lùng nói: “Giang Thành Lâm, nếu bản thân anh không có vấn đề thì làm sao tôi tóm được nhược điểm? Loại người như anh, đừng tự xưng là con cháu ngoan hiền. Tôi làm điều nên làm thôi. Còn nữa, chuyện nhà cửa — nhớ sang tên cho tôi.”
Sắc mặt Giang Thành Lâm xám xịt như tro tàn. Mất hết danh dự, lại mất thêm hai căn hộ, bảo sao anh ta chịu nổi? Nếu không biết rõ mình đánh không lại Sở Tiêu Tiêu, anh ta đã sớm lao vào rồi.
Hắn gào lên: “Chuyện nhà cửa! Cô còn mơ à?! Quên đi!”
Giang Du Nhiên nghe thế cũng nhẹ nhõm. Nếu anh cả không đồng ý, thì cô ta càng không cần phải cho. Hai căn hộ đó, ai nỡ?
Nhưng Sở Tiêu Tiêu lại chỉ chờ câu đó.
Cô đột nhiên giơ tay bóp cổ Giang Thành Lâm, dễ dàng nhấc cả người anh ta lên từ vị trí trên bậc thang. Anh ta không ngờ cô lại ra tay dứt khoát đến vậy, hoảng loạn giãy giụa mà không thoát nổi. Trong mắt anh ta tràn đầy sợ hãi.
“Sở Tiêu Tiêu, buông tay!” — Cố Mạn Nhân hoảng hốt lao tới nhưng khi đối diện ánh mắt lạnh lẽo của cô, bước chân bà ta lập tức khựng lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-41-giang-thanh-lam-muu-do-phan-kich.html.]
Đúng lúc ấy, điện thoại của Giang Thanh Tước vang lên. Từ mừng rỡ chuyển sang hoảng sợ, chỉ trong vài giây, ông ta thay đổi sắc mặt liên tục, rồi cúp máy, ánh mắt nặng nề.
Cuộc gọi đến từ Quảng An Đường. Bên kia thẳng thừng cảnh cáo: nếu Giang Thành Lâm còn dám làm khó Sở Tiêu Tiêu, Giang gia sẽ biến mất khỏi Đế đô.
Ông ta không nghi ngờ gì về năng lực của Quảng An Đường. Không ngờ họ lại sẵn sàng ra tay vì Sở Tiêu Tiêu đến mức này. Nếu cô chịu nói giúp vài câu, Giang gia có thể được cứu. Vậy thì hai căn hộ cũng không quan trọng nữa.
Ông ta thở dài, cố nén nỗi đau lòng mà mở miệng:
“Tiêu Tiêu, chuyện nhà cửa... ba sẽ bảo anh hai con sang tên cho con. Đã cá cược thì phải chấp nhận thua.”
Sở Tiêu Tiêu thả Giang Thành Lâm xuống đất, phủi tay, xoay người đi thẳng về phòng.
Giang Thành Lâm nằm đó, cảm giác như bị nghiền nát. Lợi ích từ Sở Tiêu Tiêu lớn đến vậy, nhưng anh ta lại không lấy được gì. Ban đầu còn định làm thân với cô, kết quả lại càng lúc càng tệ.
Hắn tức đến mức không chịu nổi, nhìn thấy gương mặt mình trong gương, càng thêm phát hỏa. Anh ta bước tới, đá thẳng một cú vào người mình.
Thật sự muốn g.i.ế.c c.h.ế.t chính mình!
Đã dặn kỹ — đừng động vào Sở Tiêu Tiêu. Vậy mà mấy kẻ ngu vẫn không nghe.
Không những khiến quan hệ xấu đi, mà còn ảnh hưởng cả công ty. Làm sao không tức cho được?
Lúc này, không ai trong nhà dám mở miệng khuyên.
Cùng lúc đó, nhà Âu Dương, nhà họ Ninh và nhà họ Diệp cũng đồng loạt nhận được điện thoại từ Quảng An Đường. Tất cả đều bị yêu cầu phải sang tên nhà đất cho Sở Tiêu Tiêu.
Vốn định chơi trò lật lọng, giờ chẳng ai dám mơ tưởng nữa.
Nếu không phải đang đêm, có khi họ đã chạy đi làm thủ tục ngay rồi.
Phó Diệc Thần kể toàn bộ chuyện này cho Sở Tiêu Tiêu. Dù có giấu hay không, anh ta cũng chẳng cần giữ — cơ hội ghi điểm thế này, ai lại bỏ qua?
Thật ra, cho dù Phó Diệc Thần không ra mặt, Sở Tiêu Tiêu cũng có cách lấy được hết mấy căn nhà đó. Nhưng dù sao, cô vẫn thấy rất vui.
Từ ngày về lại Giang gia, tối nào Phó Diệc Thần cũng trò chuyện với cô. Cô đã quen với điều đó, chỉ tiếc là thời gian không nhiều vì anh ta quá bận.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện ngắn, Sở Tiêu Tiêu mở Weibo xem tình hình dư luận. Trên mạng tràn ngập những lời mắng chửi Giang gia.
Nghĩ một chút, cô đăng nhập tài khoản phụ — tiểu A.
Chủ đề hot nhất hiện giờ chính là đoạn video ở trường, mà câu trả lời gần như đã rõ ràng.
Cô liền đăng một bài mới, giải đáp thắc mắc cho mọi người. Vốn có thói quen xem tin nhắn hậu trường, cô nhìn lướt qua thì thấy tin nhắn từ Giang Thành Lâm gửi cho mình khoảng mười phút trước.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng — mọi thứ về Giang gia, cô nắm rõ như lòng bàn tay.
Giang Thành Lâm muốn nhờ cô — hay đúng hơn là nhờ tiểu A — ra đề tài học thuật để tổ chức một buổi tọa đàm. Trước đây cũng từng có chuyện như vậy, và danh tiếng của tiểu A có thể khiến các chuyên gia trong ngành quan tâm.
Chỉ là, Giang Thành Lâm không bao giờ ngờ được… tiểu A chính là cô.
Chuyện này càng thú vị.
Sở Tiêu Tiêu lập tức viết ra một đề bài, còn kèm cả đáp án nhưng cô đã khéo léo chỉnh sửa một chỗ rất nhỏ, khiến đề bài này... không thể giải được.
Với năng lực của Giang Thành Lâm, hắn tuyệt đối không phát hiện ra.
Cho dù hắn muốn gỡ gạc sĩ diện kiểu gì, thì kết cục cũng chỉ có một: tiếp tục bị vả mặt thêm một lần nữa.