Amelia nhẹ : "Không , 3 em nhà chị cũng ưu tú."
Tống Mạn Mạn liền liếc mắt, đáp luôn: "Ưu tú thì chứ? Cả ba đứa đều là cẩu độc , thằng nào chịu mang con dâu về cho !"
Không bạn gái thì thôi, mà từng đứa từng đứa đều quấn lấy bảo bối con gái của bà, càng thêm ngứa mắt.
Phó Viện Viện lúc đang ôm tay Sở Tiêu Tiêu, rạng rỡ như hoa.
Ánh mắt đảo qua ba em nhà họ Quý, cuối cùng dừng Quý Tử Dục.
Tử Dục lập tức cảm thấy . Dự cảm lượn lờ trong lòng.
Ánh mắt của Phó Viện Viện kiểu gì cũng gì là lành. Chắc chắn sắp chọc tức .
Quả nhiên, Phó Viện Viện tươi như hoa :
"Dì , cả ưu tú như thế, dì cần lo lắng . Nếu chịu cưới, hàng dài con gái đợi xếp hàng gả cho chắc chắn kéo dài sang tận nước ngoài! Anh ba cũng thế, trẻ trung, giỏi giang, cần gấp. còn hai … dì nên thúc đẩy một chút , ưu tú như cả, cũng chẳng còn trẻ như ba."
Hai nhà vốn đều là danh môn thế gia của Đế đô, chuyện mặt là điều bình thường.
Cách chuyện kiểu trêu chọc của Phó Viện Viện khiến Quý Tử Uyên và Quý Tử Duệ chỉ lắc đầu, chẳng bất ngờ gì cả. Hai ghét mặt, cà khịa vài câu là chịu .
Quý Tử Dục cam lòng liền phản bác: " mà, so với hai đứa trai hơn nhiều nha! Em lên Weibo xem fan của thử , hiện tại là lượng fan cao nhất mạng đấy! 180 triệu đó! Fan nữ của đó hả? Người nào nấy vì mà “rầm rầm” đ.â.m đầu tường luôn!"
Phó Viện Viện liền rút tay khỏi tay Tiêu Tiêu, vỗ tay hoan hô cho Tử Dục: "Rầm rầm đ.â.m đầu tường! Tuyệt quá nha! Vậy thấy mang nào về đây?"
Quý Tử Dục nghẹn họng.
Người đúng là luôn cách khiến tức c.h.ế.t mà chẳng phản bác nổi.
Hắn đầu về phía Phó Diệc Thần: “Em rể , thể chỉ lo yêu đương cho , cũng giúp em gái và em trai của em nữa chứ. Phó Viện Viện lớn chừng , mà vẫn bạn trai."
Quý Tử Uyên, Quý Tử Duệ: "…" Anh hai , ơn xem đang gì ?
"Quý Tử Dục!" – Phó Viện Viện nổi đóa.
Tử Dục hếch cằm, mặt hiện rõ vẻ: "Tới đây, chiến !"
Phó Diệc Thần ban đầu còn định can dự, chuyện giữa mấy đứa em, để chúng tự lo.
… Quý Tử Dục gọi là "em rể" — lòng liền… rộn ràng!
Em rể!!!
Cái danh xưng , chờ lâu lắm .
Để lấy lòng hai của vợ, Phó Diệc Thần quyết định bán em gái ruột!
Hắn lập tức :
"Được , sẽ về chuyện với ba, bảo ông nhanh chóng sắp xếp xem mắt cho em trai em gái !"
Quý Tử Dục đắc ý Phó Viện Viện, còn kịp , cô chặn họng:
"Anh trai gì mà kỳ , lo cho em gái mà còn giúp…"
Quý Tử Dục vội vàng tiếp:
"Giúp hai thì ? Đó mới là em rể đủ tiêu chuẩn!"
Có thêm Phó Diệc Thần gia nhập phe , Quý Tử Dục nhất thời chiếm thế thượng phong, tươi rói, khóe miệng kéo mãi xuống nổi.
Phó Viện Viện tức , liền ôm c.h.ặ.t t.a.y Sở Tiêu Tiêu:
"Tiêu Tiêu tỷ, nhị ca tỷ và ca em bắt nạt em – một cô gái yếu đuối như em!"
Quý Tử Dục: "…" Cô hiểu thế nào là “yếu đuối” ?
Không đợi Sở Tiêu Tiêu lên tiếng…
Tống Mạn Mạn và Amelia đồng thanh:
"Quý Tử Dục, cháu chuyện kiểu đó với Viện Viện? Là đàn ông thì ga lăng chứ!"
"Phó Diệc Thần, con yên đó, cần chen !"
Hai bên đều mặt — cả Quý Tử Dục lẫn Phó Diệc Thần đều im như thóc.
Phó Viện Viện bỏ qua cơ hội, liếc khiêu khích Quý Tử Dục.
Sợ cả hai choảng tiếp, Tống Mạn Mạn liền chuyển đề tài gấp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-142-dang-do-dep-trai-cuoi-ngay-keo-muon.html.]
"Thông gia , đến lúc hai đứa nó kết hôn, đặt tên con cái thế nào nhỉ…"
Hai vị thông gia lập tức chuyện say sưa.
Sở Tiêu Tiêu một bên, mặt đen thui. Cái đề tài … nhảy nhanh quá đó!
Cô vội : "Mẹ, dì , hai đang nghĩ xa quá ? Con mới tròn mười chín tuổi."
Người nhà họ Quý liên tục gật đầu
"…" Trong lòng bọn họ, Tiêu Tiêu vẫn là em bé mà!
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Tống Mạn Mạn tủm tỉm: "Xa gì chứ? Con bây giờ mười chín tuổi . Sang năm là tròn hai mươi, đủ tuổi kết hôn hợp pháp. Làm giấy chứng nhận là !"
Bà cực kỳ hài lòng với Phó Diệc Thần – con rể tương lai .
Nếu chọn thì kết hôn sớm cũng chẳng gì sai.
Amelia cũng tiếp lời, phụ họa:
"Còn một năm để chuẩn cầu hôn, đính hôn, kết hôn… Tha hồ lên kế hoạch!"
Bà mong Sở Tiêu Tiêu và Phó Diệc Thần cưới càng sớm càng .
Tốt nhất là… kết hôn ngay tại chỗ, sinh cháu ngay tại chỗ cho bà.
Amelia tiếc nhất đời là con gái, giờ chỉ trông chờ Tiêu Tiêu sinh một bé gái cho .
Để … truyền ngôi vương vị cho cháu.
Năm đó, bà nhận vương vị là bất đắc dĩ. Giờ chỉ nghỉ hưu sạch sẽ, sống thong dong.
Mỗi nghĩ tới chờ thêm 20 năm mới thể lui về , Amelia thấy đời quá vất vả.
Bà sang Tống Mạn Mạn đầy ngưỡng mộ. Cuộc đời thật , tiền, con, cần .
Sở Tiêu Tiêu chỉ một lòng báo thù, từng nghĩ đến chuyện tương lai xa như thế .
Giờ hai chuyện, ngẫm … cũng thấy lý.
Cô xác định là Phó Diệc Thần.
Sớm cưới muộn cưới… cũng như thôi.
Hơn nữa…
Trong đầu cô chợt hiện tấm thiệp cô thấy hôm qua.
Nói thật thì… giai đoạn nhất của đàn ông kéo dài lâu.
Theo nghiên cứu, mười chín tuổi là đỉnh cao. Sau đó dần dần xuống, 27 tuổi bắt đầu giảm sút mạnh, 32 tuổi thì tụt phanh…
Mà Phó Diệc Thần năm nay 25 tuổi. Sang năm kết hôn thì còn một năm nữa là tới giai đoạn "chuyển biến bất ngờ".
Đã xác định sẽ cưới, thì sớm giành quyền lợi cho , đừng để lỡ mất đỉnh kỳ thanh xuân!
Phó Diệc Thần thấy Tiêu Tiêu im lặng thật lâu, tưởng cô cưới sớm, liền vội vàng :
"Mẹ, dì, chuyện kết hôn… tụi con vội."
Hắn sợ hai quá nhiệt tình nên… gánh hết trách nhiệm về phía .
"Chúng con còn trẻ, chờ thêm chút. Không định vội vàng kết hôn như thế."
Sở Tiêu Tiêu , ánh mắt sâu xa: "Anh vội?"
Phó Diệc Thần ngẩn : "Ừ…"
"Anh vội thì thôi, em đang định theo hai cơ đấy."
Phó Diệc Thần lúc chỉ vả hai cái.
Có thể thu hồi lời ? Hối hận chết!
"Bốp!" – Một cú đập đầu .
Amelia bực bội : "Thằng nhóc c.h.ế.t bầm , ngơ ngác cái gì!"
Vợ mở lời , còn ngây !
Phó Viện Viện và Phó Nguyên Khải một bên sốt ruột luôn.
Chị dâu tuyệt vời như thế, họ đương nhiên mong trai sớm cưới về nhà!