Cùng bước với Giang Thành Hạo còn Giang Thành Trạch.
Vì những chuyện đó, Giang Thành Trạch gần như cả mạng xã hội phong sát. Cuối cùng mới một đoàn phim web drama đồng ý cho một cơ hội chụp, mới thấy hy vọng trở giới giải trí, chuẩn ký hợp đồng thì đột ngột từ chối.
Phía đối phương thẳng: đắc tội với Tiểu thư Sở.
Giang Thành Trạch tức đến nghiến răng, lập tức về tìm Sở Tiêu Tiêu tính sổ. lúc ở ngoài cửa gặp Giang Thành Hạo, hai em mở miệng hiểu – là do Sở Tiêu Tiêu tay!
Vợ chồng Giang Thanh Tước lập tức cảm thấy lòng bàn tay nóng ran, trán giật thình thịch. Sao bọn nó về đúng lúc chứ?
Vừa bước , Giang Thành Hạo và Giang Thành Trạch lập tức thấy cha đang quỳ rạp đất, sắc mặt hai em tối sầm.
“Sở Tiêu Tiêu, cô đang cái quái gì hả?!”
“Sở Tiêu Tiêu, cô thể độc ác đến mức ? Cô vì cái gì dồn ép cả nhà chúng đến đường cùng?!”
Hai tức giận đến mụ mị đầu óc. Bao nhiêu uất hận tích tụ chỗ trút , cảm xúc mất kiểm soát.
Nếu vẫn còn chút lý trí cuối cùng, hai tên đó xông lên đánh Sở Tiêu Tiêu một trận .
Sắc mặt nhà Quý Phi Hằng lập tức đổi.
Ai dám lớn tiếng gào thét với bảo bối nhà họ?
Từ thái độ , đủ để tưởng tượng những ngày tháng Sở Tiêu Tiêu ở Giang gia sống thảm đến mức nào.
Chưa cần Quý Phi Hằng Tống Mạn Mạn tay, Phó Diệc Thần và Tử Duệ đồng loạt tiến lên, mỗi một bên, đạp hai tên Giang Thành Hạo và Giang Thành Trạch ngã nhào xuống đất, giẫm thẳng lên lưng bọn chúng.
Cả hai đều tay mạnh, khiến Giang Thành Hạo và Giang Thành Trạch gào lên đau đớn.
Tống Mạn Mạn dậy, cầm lấy con d.a.o gọt trái cây ở bên cạnh, hai mắt đỏ rực.
Bà thẳng đến, một nhát đ.â.m mạnh lòng bàn tay Giang Thành Hạo!
Tiếng hét chói tai vang vọng khắp nhà.
Giang Thành Hạo đau đến mức suýt ngất xỉu.
Cảnh tượng đó khiến Sở Tiêu Tiêu sững sờ.
Cô vội bước lên cản, nhưng Quý Phi Hằng giữ .
“Không cần lo, con . Từ khi con trở về, tinh thần của con định hơn nhiều. Trên đời , chỉ chuyện của con mới khiến bà kích động như .”
Tống Mạn Mạn rút d.a.o , Giang Thành Hạo như một kẻ chết, giọng lạnh lùng:
“Mày tư cách gì chất vấn con gái tao?”
Con gái bà là bảo bối nâng niu trong tay, ai dám một câu , bà đều chịu nổi.
Bà đầu sang Giang Thành Trạch.
Tên từ nãy cảnh dọa cho chân tay run rẩy, giãy cũng – đè chặt xuống, nhúc nhích nổi.
Tử Duệ tuy là bác sĩ, nhưng từ chuyện năm xưa, ba em nhà họ Quý đều huấn luyện nghiêm khắc. Họ thể giỏi mưu lược, nhưng tuyệt đối giỏi đánh đấm.
Nhà họ Quý thiếu tiền, an là thứ quan trọng nhất.
Tống Mạn Mạn liếc mắt Giang Thành Trạch, lưỡi d.a.o lạnh lẽo áp sát lên mặt , cảm giác lạnh băng khiến mềm nhũn.
Giang Thành Trạch run rẩy, cầu xin:
“… … xin … thực sự xin …”
Vì quá sợ hãi, đầu óc trống rỗng, năng cũng lắp bắp.
Thông tin về từng trong Giang gia, Tống Mạn Mạn nắm rõ trong tay. Bà nhớ rõ từng .
Giang Thành Hạo là bác sĩ – cứ thế mà phế tay .
Giang Thành Trạch là diễn viên – gương mặt là thứ quan trọng nhất.
Tống Mạn Mạn vung dao, rạch mạnh một đường mặt .
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cơn đau lan khắp khuôn mặt, trái tim Giang Thành Trạch như rơi đáy vực.
Vợ chồng Giang Thanh Tước lóc gào lên: “Dừng tay! Làm ơn dừng tay!”
Quý Phi Hằng và Sở Tiêu Tiêu chặn đường họ.
Tống Mạn Mạn đầu, giọng bao giờ lạnh lẽo đến : “Giang Thanh Tước, nhất mày nên thành thật khai hết chuyện năm đó. Nếu , tao sẽ phế luôn hai đứa con trai của mày!”
Bà đưa d.a.o tới sát cổ Giang Thành Trạch.
Chỉ cần nhích nhẹ, m.á.u trào thành một chuỗi giọt đỏ tươi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-117-dam-noi-doi-a.html.]
Phó Diệc Thần cũng dùng chân giẫm thẳng lên tay Giang Thành Hạo.
Tim gan vợ chồng Giang Thanh Tước nhảy dựng.
Hai tên Giang Thành Hạo – Thành Trạch sợ đến mức mặt trắng bệch, vội kêu cứu:
“Ba … cứu con…”
Giang Thanh Tước tuyệt vọng Sở Tiêu Tiêu:
“Năm đó, coi như là sai. Coi như đưa con về Giang gia con chịu nhiều tủi nhục, nhưng đó là chuyện nhỏ thôi mà… Sở Tiêu Tiêu, chẳng lẽ cô đuổi tận g.i.ế.c tuyệt mới cam lòng ?”
Sở Tiêu Tiêu thẳng mắt , ánh mắt lạnh như băng:
“ chính là đuổi tận g.i.ế.c tuyệt đó!”
Kiếp cô chịu bao nhiêu đau khổ, giờ trả gấp bội vẫn thấy đủ.
Cô vốn con gái Giang gia, chính Giang Thanh Tước là đưa cô về, tạo nên tất cả tai họa !
Bên tai là tiếng hai đứa con trai hoảng loạn cầu xin.
Cuối cùng, một hồi do dự, Giang Thanh Tước đành đầu hàng.
Hắn khai bộ chuyện năm đó, từng chi tiết một.
khi nhắc đến đàn ông g.i.ế.c năm đó, vẫn dám thật, vẫn cố chối rằng khi đến, c.h.ế.t .
Quý Phi Hằng cắt ngang lời :
“Ngươi chắc chắn lúc thấy đó, chết?”
Giang Thanh Tước gật đầu lia lịa.
Tống Mạn Mạn lập tức vung dao, cắt thêm một nhát lên mặt Giang Thành Trạch.
“Nếu còn dám dối, nhát tiếp theo sẽ là cổ .”
lúc đó, Quý Phi Hằng rút súng, chĩa thẳng trán Giang Thanh Tước.
“Nghĩ kỹ hẵng . Súng … dễ cướp cò.”
Giang Thanh Tước sợ đến mức suýt tè quần.
Từ bé đến giờ, từng thấy cảnh tượng nào như .
Không dám giấu giếm thêm, kể tất cả – kể cả việc vì bám lấy Quý gia mà tìm Sở Tiêu Tiêu.
Tống Mạn Mạn tức đến đỏ cả mắt.
Nếu kế hoạch của bọn chúng năm đó thành công… nghĩ đến cảnh con gái ruột của thể thế, thể sống trong cảnh ruồng bỏ, bà thấy tim đau như cắt.
Hận thể g.i.ế.c sạch cả Giang gia!
Sở Tiêu Tiêu bước đến, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay .
Lửa giận trong lòng Tống Mạn Mạn cuối cùng cũng dần hạ xuống.
Bà ném con d.a.o trong tay xuống đất.
“Tiêu Tiêu, chuyện … nuốt trôi ! Năm đó ở bên cạnh con là ba con phái , chúng rõ ràng tìm con, chỉ vì Giang Thanh Tước tham lam mà để cả nhà xa cách bao nhiêu năm. Bây giờ chúng tiếp tục giở trò, chuyện , tuyệt đối bỏ qua!”
Năm đó, khi họ tìm đến nơi, chỉ còn thi thể.
Không ai đến sự tồn tại của túi tiền. Tất cả manh mối đều cắt đứt.
“Được, ba cứ tự xử lý hai đứa . Còn Giang Thành Trạch cũng giao cho ba xử. Những khác… tạm thời giữ , con còn cần dùng.”
Kẻ thù nhiều như , cho ba chút cơ hội trút giận.
Giang Thanh Tước còn xin tha:
“ gì hết … cầu xin các tha cho chúng …”
Quý Phi Hằng một cước đá văng ngoài:
“Mày tư cách gì cầu xin tao tha thứ? Hôm nay, tao sẽ cho mày nếm thử cảm giác cha con chia lìa!”
Ông sang Tử Duệ: “Kéo bọn chúng , đưa thẳng nước ngoài! Đừng quên cả thằng Giang Thành Liên nữa!”
Rất nhanh, bên ngoài bước , lôi cổ hai em Giang Thành Trạch – Thành Hạo ngoài.
Ra nước ngoài – chính là khởi đầu của cơn ác mộng.
Từ nay về , Giang gia đừng mong sống yên ngày nào!