Sau khi hoan ái, hai triền miên giường, ga trải giường còn lưu vệt đỏ nhàn nhạt.
Giang Thành Lâm kích động tột độ, cuối cùng cũng mà ngày đêm nhung nhớ. Giờ khắc , cho dù Giang Du Nhiên trời, cũng dâng lên cho cô.
Giang Du Nhiên trong lòng , tay nhẹ nhàng lướt qua bụng , giọng mềm nhẹ như gió thoảng:
“Anh cả... lúc nãy dùng...”
Giang Thành Lâm nhắm mắt, hưởng thụ giây phút thỏa mãn hiếm hoi khi thất nghiệp.
“Chờ chút nữa xuống mua.”
“Không cần ” — Giang Du Nhiên dịu dàng, “Nếu mang thai... thì sinh , em sinh cho một đứa con.”
Giang Thành Lâm bất ngờ mở bừng mắt:
“Du Nhiên... em... em thật chứ?”
Người phụ nữ yêu chỉ sẵn lòng ở bên , còn sẵn sàng vì sinh con — xúc động cho ?
Giang Du Nhiên hổ gật đầu, nhưng ngay đó thoáng lo lắng:
“ Sở Tiêu Tiêu sắp về , cô sẽ tha cho chúng ... Em lo cô sẽ hại đứa bé.”
Trong mắt Giang Thành Lâm hiện lên một tia độc ác:
“Anh sẽ để cô cơ hội đó!”
Anh thề, trong cuộc thi đua xe sắp tới, sẽ khiến Sở Tiêu Tiêu còn cơ hội sống sót rời khỏi xe.
“Du Nhiên, hứa với em, nhất định sẽ bảo vệ em, để Sở Tiêu Tiêu cơ hội tổn thương em thêm nữa.”
Giang Du Nhiên cảm động gật đầu, ánh mắt rưng rưng:
“Anh cả... chỉ là đối xử với em nhất.”
Sau đó, họ tiếp tục một vòng quấn quýt mãnh liệt.
Kết thúc, Giang Du Nhiên về phòng riêng.
Cô nhanh chóng xuống bàn trang điểm, lấy vỉ thuốc tránh thai ở ngăn kéo uống.
Sinh con cho Giang Thành Lâm ư? Không bao giờ!
Cô chỉ đang lợi dụng , ý định sinh con.
Uống thuốc xong, Giang Du Nhiên cầm điện thoại, tiếp tục gọi cho Diệp Truyền Xa.
Đổi mấy chiếc điện thoại để gọi, nhưng của Diệp Truyền Xa vẫn tắt máy.
Nghĩ ngợi một chút, cô chuyển sang gọi cho Diệp Tư Tư — cũng tắt máy.
Một cảm giác bất an lượn lờ trong lòng cô.
Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.
Cô quyết định đến Diệp gia xem rốt cuộc xảy chuyện gì.
Bên .
Việc đầu tiên Diệp Huệ Tâm khi trở thành phố A là đến nơi giam giữ Diệp Tư Tư.
Diệp Tư Tư bản nhốt bao lâu. Ban đầu còn kêu cứu, nhưng ai đáp . Không thức ăn, nước uống khiến cô dần kiệt sức, chỉ thể co rúm trong góc, hoảng sợ đến mức chẳng dám nữa.
Cánh cửa mở .
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu thẳng mặt khiến cô khó chịu giơ tay che mắt. Một lúc , mới chậm rãi buông tay xuống.
Tiếng bước chân vang lên. Cô thấy đến liền gào thét giận dữ:
“Là mày! Con tiện nhân Diệp Huệ Tâm! Tao cảnh cáo mày lập tức quỳ xuống xin tha, bằng chờ tao ngoài, tao sẽ khiến mày sống bằng chết!”
Ánh mắt cô đầy kiêu ngạo, chẳng chút sợ hãi nào.
Trước mặt Diệp Huệ Tâm, cô luôn là kẻ bề .
Hiện giờ thấy Diệp Huệ Tâm bước , nỗi sợ biến mất, chỉ còn oán hận cùng khinh thường:
“Mày dám đối xử với tao như ? Tao sẽ tha cho mày! Dù mày quỳ xuống cầu xin, tao cũng tha!”
“Ồ, thì mày cũng rõ cho kỹ đây” — Diệp Huệ Tâm lạnh lùng lặp lời cô, giọng mang theo sự băng giá đến thấu xương: “Cho dù mày quỳ xuống cầu xin, tao cũng sẽ tha cho mày.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-110-diep-hue-tam-bao-thu.html.]
Cô vung tay:
“Trói nó cho tao.”
Hiện tại cô là Chủ tịch công ty Diệp gia, cả tương lai sáng lạn chờ phía , đương nhiên cần tự tay động thủ.
Người phía lập tức tiến lên, trói Diệp Tư Tư ghế.
Diệp Tư Tư giãy giụa kịch liệt, mắng ngừng, ánh mắt dữ tợn, giận dữ trừng Diệp Huệ Tâm.
Suốt bao năm qua, cô luôn là kẻ áp chế Diệp Huệ Tâm, từng thấy cô quỳ lạy , từng khiến cô đau khổ cầu xin, từng giẫm đạp lên lòng tự trọng của cô .
Ngay cả khi cô xé nát bức ảnh duy nhất của Diệp Huệ Tâm, cô cũng chỉ nhẫn nhịn.
Trong mắt cô, Diệp Huệ Tâm chẳng khác nào con kiến, là thứ mãi mãi thể phản kháng.
Cô tin Diệp Huệ Tâm dám thật sự động thủ.
“Hừ, mày mà dám động một sợi tóc của tao, tao sẽ tha cho mày!”
Diệp Huệ Tâm tiến gần, túm lấy tóc cô, giật mạnh một phát.
Diệp Tư Tư đau đến hét toáng lên, khuôn mặt méo mó, kịp phản ứng vả một cái trời giáng.
Rồi thêm một cái, một cái.
Từng cái tát đầy căm hận, đầy đau đớn, cho những năm tháng chịu đựng — khi đổ nước lên , bắt quỳ gối, ép ăn đồ ăn thừa, xé nát ảnh , rắc tro cốt.
Từng hành động tổn thương , giờ phút , cô đều đòi từng cái một.
Tay tát đến mức tê dại, Diệp Huệ Tâm liền tháo giày, dùng gót đế cao nện thẳng mặt Diệp Tư Tư.
Gương mặt Diệp Tư Tư sưng phù, m.á.u chảy đầy mũi miệng, còn nhận nổi hình dáng ban đầu.
Cô còn kiêu ngạo như , lóc cầu xin:
“Huệ Tâm... tha cho tao... tao sai ... tao dám nữa...”
“Trước là tao ngu... tao thề sẽ bao giờ bắt nạt mày nữa...”
Diệp Huệ Tâm thèm cô lấy một cái, rút kìm bấm móng tay.
Xin ư? Có ích gì?
Những tổn thương cô gánh, gì thể bù đắp?
Bức ảnh cô thể lành , tro cốt cũng thể nguyên.
Cô bóp chặt cây kìm, kẹp lấy móng tay Diệp Tư Tư, rút mạnh một cái.
Tiếng hét thảm vang lên chói tai, như xé toạc màng nhĩ.
Diệp Tư Tư đau đến mức run rẩy, cảm giác như từng tế bào trong sắp nổ tung.
Diệp Huệ Tâm mỉm đầy thỏa mãn.
Cô cúi sát tai Diệp Tư Tư, nhẹ nhàng thì thầm:
“Đừng sợ, còn chín cái móng nữa. Ráng chịu một chút, sẽ nhanh qua thôi.”
Diệp Tư Tư run lẩy bẩy, đến khàn giọng:
“Đừng mà... tha cho tao... chỉ cần mày tha, tao sẽ bỏ qua hết... Ba và tao về, tao sẽ gì... chuyện nhà họ Phùng, tao thể giúp mày cầu tình...”
Cô vẫn tình cảnh hiện tại của Diệp gia.
Càng ba và đưa Cục Cảnh sát.
Cô ngây thơ nghĩ Diệp Huệ Tâm là lén về từ Đế đô.
Nếu sớm Diệp Huệ Tâm thể tàn nhẫn như , cô tuyệt đối dám lấn tới.
Cô hiểu, từng yếu đuối như con kiến hóa thành quái vật lạnh lùng như bây giờ?
Diệp Huệ Tâm cầm gương soi lên mặt cô .
“Ái chà chà... xem, đây còn là đại tiểu thư Diệp Tư Tư xinh nữa ?”
Dứt lời, cô vung tay, đập mạnh tấm gương đầu Diệp Tư Tư.