Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Thiên Kim Thật Trở Về, Thiên Kim Giả “Trà Xanh” Bị Đá Khỏi Nhà - Chương 102: Còn nhớ rõ chúng ta đã cá cược gì không?

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-07-05 05:52:22
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa thấy cô bước ra, Phó Diệc Thần lập tức tiến đến, ôm eo cô một cách tự nhiên. Làn da cô truyền đến cảm giác ấm áp, như có dòng điện nhẹ lan khắp thân thể hắn, khiến tim hắn đập nhanh hơn vài nhịp.

Sở Tiêu Tiêu nghiêng người tựa vào n.g.ự.c hắn, khiến hơi thở của Phó Diệc Thần rối loạn không ít. Cô dừng lại, vòng tay qua cổ hắn, giọng lười biếng: "Mệt quá, em không muốn nhúc nhích."

Phó Diệc Thần lập tức bế cô lên, nhẹ nhàng đặt cô trước bàn ăn, trong mắt đầy yêu chiều: "Ăn trước chút gì đã."

Cô gật đầu.

Trong lúc cô dùng bữa, hắn mở bản báo cáo tình hình hiện tại về Diệp gia đưa cô xem. Diệp Tư Tư đã bị khống chế, Diệp Truyền Xa và Diệp Bằng Khôn đang bị tạm giữ ở Cục Cảnh Sát. Các thế lực như Quảng An Đường, Phùng gia và Phó gia cũng đã đồng loạt ra tay, khống chế toàn bộ tài sản còn lại của Diệp gia. Quý gia cũng tham gia ổn định hệ thống, đảm bảo thay đổi vị trí chủ tịch không tạo nên biến động lớn. Giờ chỉ còn chờ Diệp Huệ Tâm ra mặt, nắm lấy lợi thế, trực tiếp đàm phán với Diệp Bằng Khôn.

Phó Diệc Thần kể vắn tắt toàn bộ tình hình. Sở Tiêu Tiêu ăn xong, hắn lại bế cô về giường, đắp chăn cẩn thận, cúi xuống hôn lên trán cô một cái, dịu giọng dặn: "Ngủ đi, đến nơi anh sẽ gọi em."

Cô gật đầu, Phó Diệc Thần nhẹ nhàng rời khỏi phòng. Suốt đêm qua hắn túc trực bên bệnh viện, giờ cô đã ngủ, hắn mới tranh thủ vào tắm rửa và tiếp tục sắp xếp những công việc sau đó. Hắn làm được bao nhiêu, thì cô sẽ đỡ mệt bấy nhiêu.

Máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Đế đô. Phó Diệc Thần nhìn cô đang ngủ say, không đành lòng đánh thức, nhưng còn phải thi đấu. Đúng lúc hắn vừa ngồi xuống, Sở Tiêu Tiêu đã tỉnh, cô dụi mắt, giọng vẫn còn nghẹn: "Tới rồi hả?" — Âm thanh mềm mại như lông chim gảy vào tim Phó Diệc Thần.

Tay cô vòng lên cổ hắn, khiến hắn cứng người trong giây lát. Trước đây dù ở cùng nhau, hai người vẫn luôn ngủ riêng phòng, tình huống như vậy đúng là chưa từng có.

"Tiêu Tiêu... để anh đi lấy quần áo cho em." — Hắn giọng khàn khàn.

Nhưng Sở Tiêu Tiêu lại ôm chặt, không chịu buông.

Tối hôm qua cô vừa đoàn tụ với người thân, nội tâm vẫn còn xúc động. Cả đời này, có được Phó Diệc Thần thật sự là may mắn lớn nhất của cô. Quý gia dù tiếc nuối vì không thể bảo vệ cô từ bé, nhưng giờ cô đã trở về, đã có đủ chỗ dựa.

Nhớ lại tối qua, lúc bước vào phòng mổ, thấy Mèo Hoang đang giành giật sự sống, cô cảm nhận sâu sắc: ngoài ý muốn và cái chết, thật sự không thể đoán trước điều nào đến trước. Báo thù là chấp niệm, nhưng đôi khi trong bận rộn, cô đã quên mất người luôn âm thầm bên cạnh mình.

Truyện thuộc về nhà Ổ Mèo Mụp Sữa và được đăng tải trên page cùng với MonkeyD, vui lòng đọc truyện tại trang chính chủ.

Sở Tiêu Tiêu nhẹ nhàng ngẩng đầu, đặt một nụ hôn lên môi hắn. Phó Diệc Thần ngẩn người, nhưng ngay sau đó ôm chặt eo cô, hôn đáp lại. Cả hai dần dần bị cảm xúc cuốn đi, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng cao nhưng đúng lúc không khí mập mờ dâng đến đỉnh điểm, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Sở tiểu thư, Phó tiên sinh, hai người chuẩn bị xong chưa?" — Là Tử Uyên. Họ không gọi được điện thoại của cô, lo cô ngủ quên, nên thông báo qua phi hành đoàn.

Sở Tiêu Tiêu giật b.ắ.n người, cảm giác như đang làm chuyện xấu bị bắt gặp. Cô vội vàng đẩy Phó Diệc Thần ra, chỉnh lại giọng rồi đáp: "Bọn em ra ngay."

Phó Diệc Thần nhanh chóng đứng dậy, lấy quần áo đưa cô: "Anh đợi bên ngoài."

Sở Tiêu Tiêu chỉnh trang xong xuôi, hai người cùng xuống máy bay, Quý gia đã chờ sẵn. Trước đó cô đã bảo họ ở nhà, đợi thi đấu xong sẽ quay về, nhưng cả nhà đều không đành lòng rời mắt khỏi cô. Đặc biệt là Tống Mạn Mạn, cả đêm ngủ không yên, tỉnh dậy mấy lần, liên tục hỏi:

"Con gái mình thật sự đã trở về rồi phải không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-tro-ve-thien-kim-gia-tra-xanh-bi-da-khoi-nha/chuong-102-con-nho-ro-chung-ta-da-ca-cuoc-gi-khong.html.]

Quý Phi Hằng chỉ biết dỗ dành: "Thật mà. Sáng mai sẽ dẫn em đi gặp nó."

Vừa lên xe, mọi người liền vây quanh hỏi han:

"Tiêu Tiêu, mệt vậy mà không nghỉ ngơi cho tử tế."

"Em ổn chứ? Nếu không khỏe thì khỏi thi cũng được."

"Đúng đó, sức khỏe là quan trọng nhất."

Cô mỉm cười trấn an:

"Trên đường về em đã ngủ rồi, em ổn. Làm phẫu thuật suốt đêm không phải lần đầu. Mọi người xem, em vẫn rất tỉnh táo."

Thấy cô tinh thần tốt, cả nhà mới yên tâm hơn phần nào.

Chẳng mấy chốc đã đến địa điểm thi đấu. Nhìn thấy cô, Lữ lão sư lập tức thở phào nhẹ nhõm, chạy tới:

"Cuối cùng em cũng tới rồi! Gọi điện mãi không được, làm cô sợ c.h.ế.t khiếp."

"Xin lỗi cô, tối qua có việc gấp, điện thoại lại hết pin."

"Không sao, không sao, em không sao là tốt rồi. Nhanh vào thi đấu đi."

Trận đấu lần này đã được phát sóng trực tiếp. Những người khác đều đã đến từ sớm, chỉ còn Sở Tiêu Tiêu là đến muộn nhất. Khi cô xuất hiện, ánh mắt của các thí sinh liền trở nên phức tạp.

Cô là đối thủ mạnh nhất trong hai vòng thi trước. Người tự tin thì mong được đối đầu với cô để khẳng định bản thân, còn những kẻ như Giang Thành Vinh thì đã sớm cầu nguyện cô đến trễ, bị loại khỏi cuộc thi.

Sở Tiêu Tiêu bước vào, ánh mắt lập tức nhìn về phía Giang Thành Vinh. Cô cười nhạt, rồi đi tới chỗ ngồi cạnh hắn.

Người dẫn chương trình bắt đầu phổ biến quy tắc. Vòng này gồm hai lượt thi, cụ thể:

Vòng một: mỗi người có 5 phút lựa chọn đối thủ qua máy tính, nếu không chọn sẽ bốc thăm ngẫu nhiên. Một chọi một, loại sáu người, giữ lại sáu người.

Vòng hai: sáu người còn lại sẽ phải bảo vệ tường lửa mình dựng nên, Ban tổ chức sẽ cử chuyên gia tấn công để phá. Ai giữ được lâu nhất sẽ thắng.

Lời giới thiệu vừa kết thúc, Sở Tiêu Tiêu nghiêng đầu nhìn Giang Thành Vinh, cười khẩy:

"Giang Thành Vinh, trận chiến thật sự giữa chúng ta bắt đầu rồi đấy. Còn nhớ cá cược của chúng ta chứ? Ai thua phải bò một vòng quanh hội trường đấy."

Loading...