THIÊN KIM THẬT LẠI LÀ TÔI - Chương 58
Cập nhật lúc: 2025-12-18 01:26:34
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ồ.” Tô Tái Tái xong thì liếc mắt phía , nửa đùa nửa thật: “… Ba ruột khác.”
“Ôi dào.” Tiền Tam thở dài vẫy vẫy tay, ở lưng Tô Tái Tái tiếp tục : “Hết cách , từ khi cả ly hôn với chị dâu thì cũng chẳng ai dạy bảo thằng bé gì cả. Chờ tới lúc nhận , dạy dỗ thì muộn ,”
“Anh thấy với thằng bé, thành dạy cũng dám nặng tay.”
“Không , nhà quản thì đời là quản ngay mà.” Tô Tái Tái gật đầu, an ủi Tiền Tam.
Tiếc là Tiền Tam xong câu những cảm thấy an ủi mà còn ôm lấy ngực, im tự nghĩ một lúc lâu mới nhăn nhó : “Tiểu sư thúc, … chắc là đang an ủi thế?”
Hay là đang xát muối châm chọc ông đấy hả?
Dù gì thì đây cũng là đàn ông tuổi trung niên , dù cho mỗi ngày rèn luyện tập võ, cố gắng nâng cao và bảo vệ sức khỏe thì trái tim cũng thể so với trẻ .
Sư thúc ơi, cũng nên nể tình sư điệt là tuổi chứ…
“?” Tô Tái Tái cảm thẩy khó hiểu, cô đầu Tiền Tam một lúc : “ chỉ đang sự thật thôi mà.”
Dù thì ông chủ ngài đây cũng trả hai tiền cho công đ.á.n.h cháu đích tôn của dòng tộc còn gì.
“…” Sư điệt lớn tuổi còn gì để , chỉ thể dùng ánh mắt ai oán tiểu sư thúc.
“… Thế giờ cho ông cái thì ông vui lên chút nào ?” Tô Tái Tái thấy Tiền Tam mếu máo như thế thì bộ nghĩ ngợi một chút đưa cây kiếm nhỏ lúc nãy cho ông .
“Cái gì?” Tiền Tam khó hiểu về phía cây kiếm nhỏ.
Chờ tới lúc ông rõ đó là cái gì thì đôi mắt trừng to .
Mà Tô Tái Tái thì trả lời vô cùng đàng hoàng: “Cây tăm xỉa răng.” Hở…
Bây giờ Tiền Tam thời gian để càm ràm Tô Tái Tái, bởi vì ông cây kiếm nhỏ hút hết sự chú ý , hai mắt ông sáng rực, ông chà lau hai bàn tay lên áo đạo sĩ mấy mới cung kính đưa tay lên nhận.
Vừa kích động nhận lấy cây kiếm nhỏ, : “Ôi chao… Cái , cái quý quá tiểu sư thúc ơi.”
… thấy ông ngại miếng nào ha.
Tô Tái Tái liếc xéo Tiền Tam một cái, lông mày nhướng lên, như ông .
Tiền Tam cầm cây kiếm nhỏ chỉ bằng cây tăm xỉa răng mà vui vẻ thôi, bộ dáng vui mừng của ông bây giờ y như giấy nhỏ.
Tiền Tam ngắm nghía cây kiếm nhỏ, đầu cũng ngẩng lên Tô Tái Tái mà với cô: “Tiểu sư thúc, một cây tăm , hình như… đủ dùng á.”
Tiền Tam xong câu thì mới ngẩng đầu lên, mở to hai mắt long lanh Tô Tái Tái.
Tô Tái Tái thấy thế thì yên lặng lùi về một bước nhỏ.
… Thật đáng sợ.
“Ông thì trả cho cũng .”
Tô Tái Tái mới xong, từ cuối cùng còn hết âm, tay còn kịp đưa thì Tiền Tam vội vàng cất cây kiếm nhỏ trong áo đạo sĩ của .
Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Tô Tái Tái cũng giật .
“Hì hì hì… Tiểu sư thúc cho thì đương nhiên là quý giá trân trọng nó .” Tiền Tam xoa xoa hai tay, nịnh nọt Tô Tái Tái, gì còn cái vẻ tiên phong đạo cốt nữa chứ.
Tô Tái Tái thấy Tiền Tam như thế thì cũng chút ngượng ngùng, cô gãi gãi sóng mũi : “Trước khi thủ đô thì sẽ thêm một cái cho ông.”
Lần nào cũng chỉ thể cho Tiền Tam mấy thứ đồng nát khiến cho Tô Tái Tái cảm thấy hổ.
“Thiệt… thiệt hả tiểu sư thúc? Cảm ơn tiểu sư thúc nha.” Tiền Tam ngơ một giây lập tức vui vẻ, suýt chút nữa là nhảy cẫng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/thien-kim-that-lai-la-toi/chuong-58.html.]
Ông trời ơi! Chẳng lẽ cuối cùng thì ông cũng bắt đầu thương xót cho tuổi trung niên ?
Tiền Tam cảm động , còn định chạy về tiền điện để dâng hương cho tổ sư Tam Thanh nữa cơ.
“Ừ, điều đến lúc đó ông giúp một việc.” Tô Tái Tái , cô dừng một chút mới tiếp: “Chờ khi thu xếp định chỗ ở ở thủ đô xong thì ông giúp gửi một thứ. Đến lúc đó ngỗng con sẽ giao cho ông.”
“Chuyện nhỏ.” Tiền Tam gật đầu lia lịa : “Cứ tiểu sư gọi điện thoại cho , sẽ tự qua đó lấy.”
Chờ tới khi hai tới phía điện thì Tiền Tam mới nhớ tới lúc nãy hình như Tô Tái Tái là ở thủ đô.
Ông ở bên cạnh cô, hỏi: “Tiểu sư thúc, nhà họ Bạch ở thành phố C mà nhỉ?”
Đi thủ đô gì ?
“À, học.” Tô Tái Tái trả lời ngắn gọn.
“Đi, học?” sách trong tông môn còn đủ để cô xem hả?
Tiền Tam giật , đó ông nhớ tới Tô Tái Tái hỏi về Đại học Đế Đô, ông đầu cô hỏi: “Người định Đại học Đế Đô ?”
“Ừ, đúng .” Tô Tái Tái gật đầu.
“… Viện nào vinh dự đó ?” Tiền Tam nhịn ghen tị hỏi.
Có thể ở cùng một Viện với Tô Tái Tái, đến lúc đó, dù chỉ là nhặt rác của cô thì cũng là đồ quý hiếm đó.
… Giờ mà ông đăng ký học sinh dự thính thì Đại học Đế Đô chịu nhận nhỉ?
Tiền Tam thầm nghĩ như thế.
“Viện nào ư?” Tô Tái Tái nghiêng đầu nghĩ một lát mới trả lời Tiền Tam: "Hinh như là Luyện Khí Viện đó.”
Lúc Ngô Hạo đưa hộp tới, cô chỉ mở thoáng qua một cái vứt trong xó chẳng buồn ngó hai, cho nên thật sự rõ ràng lắm.
Luyện khí ư?
Tiền Tam lẳng lặng sờ cây kiếm nhỏ cất bên , cảm thấy đáng lẽ nên đồng ý lời mời của Đại học Đế Đô và trở về giáo sư danh dự mới đúng.
Như thì ông lý do chính đáng để chạy tới thủ đô, còn sẵn tiện nhặt luôn mấy món “đồ bỏ” mà tiểu sư thúc vứt nữa.
Ừm ừm, ông đúng là một “đứa bé già đầu lanh lợi” mà.
Tiền Tam yên lặng gật đầu, trong lòng thầm khen ý tưởng của .
Ở thủ đô.
“Ồ, năm nay bên Luyện Khí Viện chiêu sinh nội bộ ?” Sau khi nhận danh sách sinh viên nhập học của Huyền Học Viện, Tần Trác Thắng thấy mấy chữ “chiêu sinh nội bộ” in đậm là kinh ngạc , đến khi đến tên của viện chiêu sinh thì càng sửng sốt hơn.
Ông dừng một chút, đó ngẩng đầu về phía phó viện trưởng của Luyện Đan Viện, cũng là thầy từng dạy dỗ , kinh ngạc hỏi: "Thầy ơi, chẳng lẽ viện trưởng Lý nhặt hạt giống nào ạ?”
Phó viện trưởng Tôn của Luyện Đan Viện thế thì chẳng buồn ngẩng đầu mà chỉ khẩy một tiếng, khi dùng nắp gạt vụn và hớp một ngụm xong thì mới đặt tách xuống trả lời Tần Trác Thắng.
“Hạt giống mà hạt giống , phó viện trưởng Ngô là em trai trả nợ ân tình cho mà thôi.” Phó viện trưởng Tôn ngẩng đầu về phía Tần Trác Thắng: "Trò cũng tình hình của Phù Lục Viện đó, mà Cổ Võ Viện thì quá bảo thủ, hơn nữa yêu cầu xét tuyển cũng khắt khe vô cùng, ông thì xích mích với Luyện Đan Viện của chúng , cho nên chỉ thể nhét nọ Luyện Khí Viện thôi.”
“Dù thì... Đứa con trai và con gái chẳng tài cán gì của ông cũng Luyện Khí Viện đó thôi, nếu thì mà Lục Bộ .”
Nói tới đây, phó viện trưởng Tôn hừ lạnh một tiếng đầy khinh bỉ. Thì là thế.
Tần Trác Thắng gật đầu tỏ vẻ .
Lúc ông cũng chuyện Ngô Lục Lục trở về nhà họ Ngô.